Thiểu Hồ Tử cũng không dám bất cẩn, vứt tàn thuốc, hấp tấp chạy tới, ưỡn ngực nghiệm mặt gọi: “Lão đại Hùng, anh đến rồi. Em bị người ngoài ức hiếp thậm tệ, anh phải làm chủ cho em!”
Hùng Hạt Tử lạnh lùng nói: “Tao không có hứng thú làm chủ cho mày, bây giờ tao chỉ muốn tìm người để trút giận. Xem như hôm nay mày gặp may, tao giúp mày đối phó với thằng nhóc kia chỉ để xả giận trong lòng thôi.”
Mặt mày Thiệu Hồ Tử hớn hở: “Vậy thì cảm ơn đại ca Hùng trước!”
Hùng Hạt Tử hỏi: “Người cần xử lý ở đâu?”
“Ở đó ạ!”
Thiêu Hồ Tử chỉ tay về phía Giang Sách, Hùng Hạt Tử và những đám đàn em phía sau cùng nhìn sang.
“Đại ca Hùng, thằng oắt đó cũng có chút bản lĩnh, thực lực khá mạnh, anh phải cẩn thận.”
“Hơn nữa nó đã leo lên nhà họ Hoàng và thu phục Mặt trận Sương Mù Đỏ, người cũng không ít đâu ạ.”
Hùng Hạt Tử khịt mũi hừ lạnh.
Nhà họ Hoàng?
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Trong mắt Hùng Hạt Tử, tất cả chỉ là rác rưởi không chảy thành dòng, là đám rác rưởi chết có thể dễ dàng vứt đi.
Nếu nhà họ Hoàng và Mặt trận Sương Mù Đỏ dám ra tay giúp đỡ thằng nhóc kia, Hùng Hạt Tử sẽ gom bọn chúng lại giải quyết cùng một thể!
“Các anh em, đi với tôi.”
Hùng Hạt Tử đi thẳng về phía Giang Sách, khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ.
Một bước lại tiếp một bước, khoảng cách càng ngày càng gần.
Càng đến gần, anh ta càng cảm giác có gì đó không ổn.
Sao Hùng Hạt Tử lại lờ mờ cảm thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa có một loại cảm giác như đã từng quen biết ấy nhỉ? Giống như đã từng gặp ở nơi nào đó?
Bởi vì Hùng Hạt Tử bị cận rất nặng nên khi ở xa có phần không nhìn rõ.
Vì vậy, dưới sự tò mò, anh ta tăng tốc độ bước lại gần để nhìn cho rõ.
Cuối cùng, khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, rốt cuộc anh ta cũng nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương, sau đó cả người đều ngẩn ra.
Bởi vì người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã làm anh ta mất hết mặt mũi ngày hôm qua!
“Là…Là anh!”
Hùng Hạt Tử đứng im tại chỗ, không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ thực lực khủng bố của người đàn ông trước mắt này. Đây không phải là người, mà là thần, là thần!
“Haha, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giang Sách chủ động chào hỏi: “Hùng Hạt Tử, từ lúc chia tay đến giờ anh vẫn ổn chứ?”
Giang Sách đột ngột mở miệng chào hỏi dọa Hùng Hạt Tử giật cả mình.
Không biết là do bản năng hay vì thế nào, Hùng Hạt Tử sợ tới mức thở gấp, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Giang Sách dưới con mắt của hàng trăm người!
Đúng vậy, quỳ xuống!
Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều sợ ngây người. Hùng Hạt Tử – người đứng đầu tổ chức ngầm Công viên Long Dương lại có thể quỳ gối trước một người ngoài.
Đây là sự mỉa mai và sỉ nhục cỡ nào chứ?
Nếu nói người của nhà họ Hoàng quỳ xuống và kết thành đồng minh, người của Mặt trận Sương Mù Đỏ quỳ xuống vì bọn họ nhát gan, vậy thì lý do gì khiến Hùng Hạt Tử phải quỳ xuống là gì?
Không hiểu, Thiệu Hồ Tử thực sự không hiểu.