Tiếng gầm ngày càng gần.
Giang Sách muốn trốn thoát là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Mộng Vân thì sao?
Giờ phút này, Lâm Mộng Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy.
Mắt thấy sắp mất mạng.
Chỉ trong khoảnh khắc, Giang Sách vòng tay ôm eo Lâm Mộng Vân, nhảy dựng lên, hai người đồng thời bay lên không trung, thân thể nằm ngang trên không trung.
Chiếc xe thể thao Ferrari nhanh chóng đâm tới dưới thân hai người họ.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong 0,5 giây, thậm chí không đủ cho một cái chớp mắt, chiếc xe thể thao Ferrari gần như là cọ vào lưng Giang Sách mà lao qua.
Bum!
Chiếc xe phóng nhanh như bay.
Giang Sách ôm Lâm Mộng Vân, nặng nề ngã xuống đất.
Để tránh cho Lâm Mộng Vân bị thương, Giang Sách đã sử dụng bản thân mình như một tấm đệm để giảm tổn thương cho Lâm Mộng Vân khi ngã xuống đất.
“Mộng Vân!”
Bấy giờ Dương Tuấn Thiên mới chạy vọt tới, sốt ruột hoảng sợ mà kéo Lâm Mộng Vân đứng dậy: “Em không sao chứ?”
Lâm Mộng Vân sững sờ mất vài giây, bấy giờ mới phản ứng lại kịp.
Cô ta giây thoát khỏi Dương Tuấn Thiên, nhìn Giang Sách trên mặt đất, giọng nghẹn ngào hỏi: “Giang Sách, Giang Sách, anh không sao chứ? Anh đừng bao giờ gặp chuyện không may đấy. Anh mà có chuyện gì không may thì tôi sẽ áy náy cả đời đấy.”
Nhìn thấy Lâm Mộng Vân nôn nóng và lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, sự ghen tuông của Dương Tuấn Thiên càng thêm sâu.
Anh ta chỉ mong mỏi Giang Sách chết mới tốt.
Tuy nhiên,
Giang Sách từ từ đứng dậy phủi bụi trên người, ngoại trừ quần áo phía sau bị xước ra thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Giang Sách, anh không chết thì thật tốt quá rồi.”
Lâm Mộng Vân nhất thời thất thố, nhảy lên ôm chặt lấy Giang Sách ngay trước mặt mọi người!
Động thái này khiến Dương Tuấn Thiên có cảm giác như một vạn con dao thép cứa vào tim anh ta.
Giang Sách cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng đẩy Lâm Mộng Vân ra một cách nhẹ nhàng, sau đó nhìn về chiếc Ferrari mà Điền Kề đang lái, vì sợ rằng cậu ta làm một lần không được thì sẽ thêm một lần nữa.
Thực ra vừa rồi do quá bốc đồng nên sau khi Điền Kề lao tới không kịp làm chủ tay lái, đâm thẳng vào tường.
Cậu ta đập mạnh tay lái.
Chiếc xe bẻ lái gấp để tránh va vào bức tường phía trước nhưng cũng đâm nghiêng và lao lên để lại vết xước sâu trên tường.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ferrari bị gắn vào một bên của bức tường.
Túi khí an toàn bắn ra.
Chiếc xe dừng lại.
“Đồ khốn nạn!”
Dương Tuấn Thiên tức giận sải bước đi qua, mở cửa xe, kéo Điền Kề ra ngoài.
Vừa định dạy cho cậu ta một bài học tử tế, nhưng lại bất ngờ phát hiện mặt Điền Kề bê bết máu, cả người đã ngất đi.
“Hẳn là vừa rồi đã bị đụng phải Lâm Mộng Vân lo lắng nói: “Mau đưa đến bệnh viện đi, nếu quá muộn thì rất có thể sẽ chết đấy!”
Lúc này, Giang Sách chủ động nói: “Để tôi cầm máu trước, tạm thời xử lý một chút.”
Bấy giờ Lâm Mộng Vân mới nhớ ra Giang Sách là một bác sĩ, gật đầu lia lịa: “Đúng, để Giang Sách xử lý trước.”
Dương Tuấn Thiên nghe xong thì càng tức giận hơn, đẩy Giang Sách ra.