Giang Sách không biết nên cười hay nên khóc, rõ ràng mình mới là người bị hại cơ mà.
Là Điền Kề lái xe muốn đâm chết anh, kết quả lại tự làm mình bị thương, mới có thể rơi vào kết cục như bây giờ.
Giang Sách không trách Điền Kề, có thể chủ động đề nghị giúp cậu ta chữa bệnh cũng xem như khá tốt rồi, kết quả còn bị mang tiếng “mèo khóc chuột”.
Thực sự không biết đến đâu để nói lý nữa.
Dương Tuấn Thiên thực sự ghen tị với Giang Sách. Kỹ thuật đua xe, y thuật, mọi thứ anh ta đều không bằng Giang Sách. Ngay cả khi vừa rồi Lâm Mộng Vân gặp nguy hiểm, cũng là Giang Sách giơ tay cứu giúp.
Có một người đàn ông như vậy tồn tại, Dương Tuấn Thiên cử trông như một kẻ ngốc.
Tất nhiên anh ta sẽ khó chịu.
Sẽ ghen tị.
Cho nên, anh ta thà để Điền Kề chết còn hơn đồng ý để Giang Sách cứu cậu ta.
Tình anh em gì chứ, ha ha!
Dương Tuấn Thiên ẵm Điền Kề vào một chiếc xe khác, sau đó đích thân lái xe đến bệnh viện hạng ba gần nhất. Lâm Mộng Vân cũng chở Giang Sách đi cùng.
Ngay khi đến bệnh viện, Dương Tuấn Thiên đã đưa Điền Kê vào phòng cấp cứu.
2
Bác sĩ điều trị là một người đàn ông tương đổi trẻ, tên của anh ta được viết trên bảng nhân viên: Lục Diệp.
Lúc này vốn dĩ là giờ nghỉ trưa và ăn cơm của bác sĩ, Lục Diệp định cởi áo khoác đi ra ngoài ăn một bữa ngon lành, kết quả bệnh nhân được đưa đến đây vào lúc này, khiến anh ta ăn cơm cũng chẳng được, trong lòng thấy có chút khó chịu.
“Bác sĩ, xin anh cứu anh em của tôi” Dương Tuấn Thiên nói.
“Biết rồi, biết rồi, đến lúc nào mà chẳng được chứ, cứ phải đến vào lúc này? Phiền chết đi được.” Khuôn mặt Lục Diệp tràn đầy vẻ không vui.
Mọi người khó nói được điều gì, dù sao thì vẫn phải dựa vào bác sĩ để cứu người.
Lục Diệp nhìn thoáng qua Điền Kề được đưa tới, nhẹ giọng nói: “Ừ, nhìn như chảy khá nhiều máu, nhưng thật ra chỉ là bị một vết cắt trên lưng rồi ngất đi mà thôi. Không có gì đáng ngại.”
Giang Sách cau mày.
“Bác sĩ Lục, tình huống của Điền Kề hẳn là không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Cậu ta…”
Giang Sách chưa kịp nói xong, Lục Diệp đã liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh là ai? Ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao? Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
Dương Tuấn Thiên trừng mắt với Giang Sách: “Mày còn ngại hại Điền Kê chưa đủ ác hay sao hả? Nơi này không chào đón mày, cút cho tao”
Lục Diệp cũng nói: “Tránh ra, tránh ra, đừng quấy rầy tôi phân tích tình trạng bệnh.”
Bất đắc dĩ.
Giang Sách có kiến giải nhiều hơn nữa cũng không có cơ hội để bày tỏ. Anh đành thở dài rồi xoay người rời đi.
Lục Diệp yêu cầu y tá đưa bệnh nhân vào phòng mổ, dọn dẹp sạch sẽ trước, sau đó yêu cầu Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân đợi bên ngoài.
Tiếp theo, Lục Diệp tiến hành giải phẫu cho Điền Kề dựa theo ý nghĩ của chính mình.
Vết thương ở sau đầu là nguy kịch nhất, cần phải được khâu lại trước, sau đó chính là…
Sau một loạt các thao tác, khoảng một giờ trôi qua, cuộc giải phẫu đã hoàn toàn kết thúc.
Lục Diệp bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nói: “Được rồi, ca mổ kết thúc, các người có thể vào xem rồi. Khoảng năm sau phút nữa anh ta sẽ tỉnh lại. Sau khi trở về, đừng để cho anh ta vận động mạnh.”
“Đói chết tôi rồi, tôi đi ăn trưa trước.”
Lục Diệp trực tiếp rời đi.
Đến cổng bệnh viện, anh ta gặp Giang Sách đang hút thuốc.
Lục Diệp trợn trắng mắt, còn cố ý dùng cánh tay đẩy lưng Giang Sách, đẩy Giang Sách ra.
“Chó ngoan không cản đường.”
Anh ta vênh váo bỏ hai tay vào túi, Giang Sách dám vô lễ với anh ta trước mặt mọi người, một người ngoài nghề lại còn dám giảng giải y thuật trước mặt bác sĩ chủ trì như anh ta. Hai ha, đang coi thường ai vậy?
Giang Sách mỉm cười lắc đầu, không để trong lòng.
Anh lặng lẽ dựa vào cây cột ở lối vào bệnh viện hút một điếu thuốc. Nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Diệp cơm nước xong đã trở về, lại đi ngang qua bên cạnh Giang Sách.
Lúc này đây, Giang Sách chủ động mở miệng.
“Bác sĩ Lục”