Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói cực kỳ phiền não của người trẻ tuổi.
“Lão tam, chuyện bên cậu xử lý thế nào rồi?”
“Đại ca, em gặp phải chút chuyện.”.
“Ồ? Chút chuyện ấy mà cậu cũng không làm xong sao? Nuôi cậu làm cái gì hả?”
“Không phải đâu đại ca, thực lực của đối phương thật sự rất mạnh, đám anh em phía bên em đều không phải đối thủ. Đại ca, anh nhanh phái “Tứ Đại Kim Cương” đến giúp em với.”
“Đồ vô dụng! Cậu ở đấy chờ đi, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại.
Phương Phiến Tam cười khanh khách, vừa lui về sau vừa nói: “Ha ha, đây chính là mày bảo tao nghe điện thoại đó, không thể trách tao được.”
“Vốn mấy người có cơ hội chạy trốn, nhưng xin lỗi nhé, hiện tại mấy người đừng ai nghĩ nữa.”
“Đại ca của tao – Sơn Tiêu lập tức đến ngay bây giờ!”
“Cùng đến còn có Tứ Đại Kim Cương nổi tiếng Nam Thành, mỗi một người đều là tay đấm mạnh đã lăn lộn trong giới nhiều năm, đều là sự tồn tại khủng bố lấy một địch trăm.”
“Mấy mày cho rằng mình có thể đánh được sao? Chờ đại ca của tao dẫn theo Tứ Đại Kim Cương đến, bọn mày sẽ biết cái gì gọi là trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn!”
Lúc này Phương Phiến Tam điên cuồng không thôi.
Vừa rồi xạ thủ hại anh ta mất hết thể diện, thiếu chút nữa bị đánh cho tàn phế, hiện tại thì hay rồi, có đại ca cùng Tứ Đại Kim Cương đến hỗ trợ, tin chắc có thể giải quyết đám người Giang Sách trong vòng mười phút.
Tính thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.
Ở phía đối diện, Tân Tử Dân sốt ruột muốn chết, giục Giang Sách nói: “Lão đại của bọn chúng đến rồi, Sơn Tiêu cũng không phải hạng dễ chọc, ở Nam Thành này cậu ta có tiếng là ác ôn! Đặc biệt là Tứ Đại Kim Cương, kẻ này còn lợi hại hơn kẻ kia. Chúng ta không đấu lại đâu, thừa dịp bọn họ còn chưa tới thì nhanh chạy đi, có lẽ còn có một con đường sống.”
Nghe ông nói vậy, Giang Sách dở khóc dở cười.
Sơn Tiêu?
Cái tên rất quen thuộc.
Không phải là cái tên khốn chiếm chỗ trên tàu bị Giang Sách đánh một trận, sau đó bị trưởng tàu áp giải đi sao?
Sao mới một ngày mà anh ta lại lòi mặt ra đây rồi?
Trên thế giới này thật lắm chuyện trùng hợp, vốn chỉ cho là một ma sát nhỏ, biển người mờ mịt, đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bọn họ lại nhanh chóng gặp nhau tại Nam Thành như vậy.
Tiếng động cơ rền vang.
Người đến rồi.
Chỉ thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng đỗ ở phía sau cách bọn họ không xa, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông lần lượt đi xuống.
Những người này đều có thân hình cao lớn, trên cánh tay còn có hình xăm sài lang hổ báo.
Vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Người cầm đầu, đúng là đại ca của Phương Phiến Tam – Sơn Tiêu!