Phương Phiến Tam nhìn thấy đại ca đến, anh ta vui gần chết, chạy nhanh như chớp tới, khóc kêu: “Đại ca Sơn Tiêu, anh nhất định phải phân xử cho em, chính là mấy tên chó má này đánh anh em của em!”
Sơn Tiêu không thèm nhìn anh ta.
Bị đánh mà tưởng là chuyện vinh quang lắm à? Kêu to như vậy làm gì.
“Được rồi, tránh sang một bên đi.”
“Chuyện của cậu, đại ca sẽ giúp cậu báo thù!”
Anh ta hút thuốc, sau đó nhìn về hướng Giang Sách, loáng thoáng cảm thấy bóng dáng kia hình như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi, trông có hơi quen mắt.
Hửm?
Lúc này, Giang Sách xoay người lại, chính diện đối mặt với Sơn Tiêu.
Trong khoảnh khắc hai người đối diện, Sơn Tiêu bỗng trợn tròn mắt, thuốc lá trong tay rơi xuống, tạo thành một đường màu xám cong trong không trung.
Là anh?
Sơn Tiêu mở mắt trừng trừng, anh ta tính trên tính dưới, có thế nào cũng không tính tới người mình phải đối mặt lại chính là Giang Sách.
Đối phó làm sao được?
Trên tàu, anh ta đã được chứng kiến bản lĩnh siêu mạnh của Giang Sách.
Cấp dưới Tứ Đại Kim Cương này của Sơn Tiêu còn bị người ta coi thành bóng mà đá bay, thực lực đôi bên chênh lệch quả thực một trời một vực, căn bản không cần thiết phải đánh.
Nhưng Phương Phiến Tam không hề biết những chuyện này.
Anh ta cười nói: “Ranh con, mày xong rồi! Biết lão đại của bọn tao là ai không? Nói ra sẽ hù chết mày đó. Lão đại của bọn tao chính là đại ca Nam Thành – Sơn Tiêu!”
Sơn Tiêu cau mày: “Đủ rồi, đừng khoác lác nữa.”
Phương Phiến Tam còn tưởng Sơn Tiêu đang khiêm tốn, không những không ngừng, ngược lại còn tiếp tục lớn tiếng nói: “Không chỉ đại ca nhà bọn tao lợi hại, mà mấy anh em phía sau này, còn có tiếng là Tứ Đại Kim Cương của Nam Thành! Tất cả đều có sức đánh được cả vạn người. Ranh con, mày cứ chờ chết đi!”
Còn đám người được gọi là Tứ Đại Kim Cương, lại cúi gằm mặt, không dám nhìn Giang Sách lấy một cái.
Lại còn có sức đánh vạn người?
Ha ha, hiện tại trong lòng bọn họ vẫn còn bị bóng ma tâm lý khi bị Giang Sách coi thành bóng mà đá đây.
Phương Phiến Tam còn muốn tiếp tục nói phét, nhưng bị Sơn Tiêu một cước đá văng.
“Bốc phét cái khỉ gì hả?”
“Cút cút cút!”
Phương Phiến Tam không biết mình phạm sai lầm gì, sao đột nhiên lại khiến Sơn Tiêu bất mãn rồi?
Anh ta không biết, lại càng không dám hỏi.