Giang Sách trả lời vô cùng dứt khoát
“Không nhường.”
“Hay lắm thằng nhóc, mày chờ đấy, tao sẽ cho mày biết thế nào là đắc tội với tao!"
Người đàn ông cao to đó nói vậy nhưng lại không ra tay trực tiếp. Anh ta quay lại xe, làm trò trước mặt Giang Sách, dừng xe ngay trước xe Giang Sách, chặn đứng lối ra của chỗ đậu xe!
Chỉ cần xe đối phương không dịch chuyển thì cả đời này Giang Sách đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.
Sau khi người đàn ông cao to kia tắt động cơ, anh ta cười nói: "Ông đây có rất nhiều tiền, một chiếc xe đối với tao căn bản không phải vấn đề. Tao đây là đang muốn mày nhớ, khi ra khỏi cửa, nếu không có năng lực thì đừng ra vẻ!"
“Cái xe này, ông đây sẽ dừng ở đây không rời đi đâu hết."
“Và xe của mày, cả đời này cũng đừng nghĩ ra được đây!"
Đây là trường hợp không biết nói lý điển hình.
Người đàn bà diêm dúa lòe loẹt kia ôm eo anh ta, cười khanh khách, há miệng nói ra hai chữ: "Đáng đời!"
Bọn họ vừa mới chuẩn bị đi, Giang Sách lập tức lên tiếng gọi lại.
“Đợi đã.”
Người đàn ông cao to kia quay đầu, hỏi: "Sao hả, giờ đã biết ông đây lợi hại rồi à? Hối hận hả? Nói cho mày biết, muộn rồi!"
“Có điều, tao đây là con người rộng lượng, cho mày cơ hội cuối, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu trước ông đây, hô ba tiếng: "ba ba ơi", sau đó nhường chỗ đậu xe cho tao, ông đây sẽ tạm tha cho mày lần này."
“Nghe hiểu không?"
Giang Sách vẫn giữ nét mặt không cảm xúc.
Trên thế giới này có quá nhiều sâu mọt, đi đến đâu là đụng phải rác rưởi đến đó.
Anh ngẩng đầu nhìn đối phương, nói: "Tôi cho anh thời gian ba mươi giây, dịch chuyển xe này đi."
Người đàn ông cao to kia mất hứng.
Nghe giọng điệu của Giang Sách, đó không phải là giọng điệu thỏa hiệp, mà là giọng điệu uy hiếp. Người đàn ông cao to có tiền có thế, cơ thể còn cường tráng, trước nay chưa từng nếm mùi bại trận.
Cho nên, anh ta sao có thể bị Giang Sách hù dọa?
Người đàn ông cao to ngẩng đầu nhìn Giang Sách: "Sao hả? Mày muốn đánh nhau với ông đây à? Nói cho mày biết, giờ mày có xin lỗi cũng vô dụng, cái xe này, ông đây tuyệt đối không bao giờ chuyển đi chỗ khác!"
Giang Sách lẳng lặng đứng một chỗ không nói lời nào.
Sau một lát chờ đợi, thời gian ba mươi giây đã hết.
Giang Sách hít sâu một hơi: "Ba mươi giây đã trôi qua rồi, anh có muốn dịch đi chỗ khác cũng không có cơ hội nữa."
Người đàn ông cao to kia vui vẻ đáp: "Nhóc con, ngữ khí của mày cũng không nhỏ nhỉ? Được được được, tao cũng rất muốn xem xem mày làm gì được tao?"