TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 131: Nhận Tổ Quy Tông (1)

- Liễu lão, vị Liễu lão nào?

Trưởng lão đang ngồi trong lòng đều vì đó chấn động, tựa hồ, ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, xưng Liễu lão hình như chỉ có một người.

Cổ Thiết Thủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cuối cùng ngồi xuống, nói ra:

- Liễu lão chính là đệ nhất hộ giáo của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, Liễu Tam Kiếm sư tổ.

- Liễu Tam Kiếm sư tổ!

Lời này từ trong miệng Cổ Thiết Thủ nói ra, khiến trưởng lão đang ngồi cũng không khỏi chấn động theo!

Tẩy Nhan Cổ Phái sau thời Mục Thiếu Đế, uy danh nhất chính là Liễu Tam Kiếm, hắn chính là đệ nhất hộ giáo của Tẩy Nhan Cổ Phái, năm đó Thánh Thiên Giáo đánh Tẩy Nhan cố quốc, chính là Liễu Tam Kiếm tự mình chủ trì đại cục. - Liễu sư tổ còn sống?

Tin tức này quá rung động các trưởng lão đang ngồi rồi, Tiền trưởng lão cũng không khỏi nghẹn ngào, nếu Liễu sư tổ còn sống, chuyện này ý nghĩa Tẩy Nhan Cổ Phái y nguyên còn có một nhân vật có thể đối kháng Thánh Thiên Giáo lão tổ. - Đó là lần cuối cùng ta gặp Liễu lão.

Cổ Thiết Thủ lắc đầu, nói ra:

- Lúc ấy ta cũng không biết Liễu lão chính là Liễu sư tổ. Khi đó tuổi ta còn nhỏ, trước đó ta là chưa thấy qua Liễu lão, lúc ấy ta theo sư phụ đi tiếp kiến lão nhân gia ông ta. Có điều, lúc ấy tình huống Liễu lão đã rất không tốt, lão nhân gia ông ta vết thương cũ phát tác, đã là đứng ngồi cần đến đỡ. Từ sau một lần kia, không còn có gặp qua Liễu lão rồi.

Lúc này, chư vị trưởng lão đều nhìn qua Đồ Bất Ngữ, Đồ Bất Ngữ là đồ đệ của Liễu Tam Kiếm, dù là đệ tử ký danh, địa vị của hắn tại Tẩy Nhan Cổ Phái cũng cao hơn đám người Cổ trưởng lão.

Ở dưới chư vị trưởng lão nhìn, Đồ Bất Ngữ lắc đầu, nói ra:

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- Trên thực tế, đó cũng là lần cuối cùng ta gặp sư phụ, từ đó về sau, ta không còn có gặp qua lão nhân gia ông ta.

Đồ Bất Ngữ nói như vậy, khiến các trưởng lão đang ngồi cũng không khỏi vì đó nhụt chí, không hề nghi ngờ, Liễu Tam Kiếm sư tổ đã không tại nhân thế.

Đồ Bất Ngữ nói ra:

- Trận chiến ba vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta thảm bại, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Ở dưới vô tình, Liễu lão biết được tổ sư đã từng có hậu đại, mà ta cũng vừa bái Liễu lão làm sư, vào lúc đó, tình huống của Liễu lão vô cùng không tốt, liền phái ta tìm kiếm hậu nhân của tổ sư, bởi vì lúc ấy manh mối cực kỳ có hạn, cho nên, ta một mực phiêu bạt bên ngoài. Bởi vì ta gánh vác trách nhiệm, việc này không thể cùng bất luận kẻ nào nói, ta không vào danh sách Tẩy Nhan Cổ Phái, ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, ta liên hệ trực tiếp chính là lão chưởng môn. Cổ trưởng lão hẳn là gặp qua ta mấy lần.

Cổ Thiết Thủ nhẹ gật đầu, hắn biết Đồ Bất Ngữ là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, ở trước kia, hắn còn tưởng rằng Đồ Bất Ngữ là đệ tử ngoại phái, phụ trách liên lạc cùng bên ngoài. Lại thêm Đồ Bất Ngữ cực nhỏ về Tẩy Nhan Cổ Phái, cho nên, hắn cũng chỉ biết Đồ Bất Ngữ là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, cụ thể phụ trách cái gì, hắn cũng không rõ ràng. - Tìm kiếm hậu nhân tổ sư, ta ở bên ngoài trọn vẹn phiêu bạt hơn ngàn năm, thời gian không phụ người hữu tâm, cuối cùng, đã tìm được hậu nhân của sư tổ.

Đồ Bất Ngữ đối với chư vị trưởng lão ngồi ở đây nói ra.

- Cái này, nhưng như thế nào chứng minh chưởng môn là hậu nhân của tổ sư đây?

Chư vị trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng Chu trưởng lão không khỏi nói ra.

Thân phậncủa Đồ Bất Ngữ là không có vấn đề, nhưng mà, phải như thế nào chứng minh chưởng môn nhân Tô Ung Hoàng là hậu nhân của tổ sư? Cái này cuối cùng là quan hệ cực kỳ trọng đại. - Tổ sư hậu nhân, nhận tổ quy tông, ta cũng chính là thụ sư tổ báo mộng.

Lúc này, Lý Thất Dạ nói ra:

- Cho nên, ta mời Cổ trưởng lão lấy ra bức họa của tổ sư.

Chư vị trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng, Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ vô cùng trịnh trọng lấy ra hộp gỗ cổ xưa pha tạp, hai tay Cổ Thiết Thủ trịnh trọng dâng cái hộp gỗ này lên. - Đế hậu, chính là Tô thần tướng năm đó cả đời đi theo tổ sư, nàng cả đời đi theo sư tổ, vì xây dựng Tẩy Nhan Cổ Phái, vì xây dựng Tẩy Nhan cố quốc, đã từng lập công huân không thể xóa nhòa. Sau khi Tổ sư gánh chịu thiên mệnh, vì không muốn ảnh hưởng tổ sư bước lên đỉnh cao, vấn đỉnh trường sinh, cho nên Đế hậu mang theo hậu nhân của tổ sư mai danh ẩn tính, rời xa tổ sư.

Ở thời điểm này, Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:

- Việc này, thế nhân một mực không biết, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng một mực không biết, cho đến đêm qua, lúc này tổ sư mới báo mộng cho ta.

Năm đó, hắn không thể vì Tô Nữ chính danh, Tô Nữ cả đời nỗ lực rất nhiều, cuối cùng lại xa cư ẩn thế, không cầu danh phận, không cầu công huân, năm đó hắn làm Âm Nha, vẫn đối với sự tình thấy thẹn trong lòng, hôm nay, hắn mượn loại thủ đoạn này vì Tô Nữ chính danh, mặc dù cái này đã quá trễ, nhưng ít nhất có thể làm cho hậu đại Tô Nữ nhận tổ quy tông!

Lý Thất Dạ nói, để chư lão không khỏi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, Cổ Thiết Thủ nghiêm túc gật đầu nói ra:

- Ta đọc qua sử ký của tổ sư, năm đó tổ sư tọa hạ Tô Thần Chiến, chính là nữ thần tướng tuyệt thế vô song, nàng cũng là người phụ trợ tổ sư sớm nhất, thời điểm tổ sư tuổi nhỏ, nàng liền đi theo tổ sư. Sư tổ gánh chịu thiên mệnh, chư tướng đều phong hào, duy thiếu Tô thần tướng, về sau ghi lại về Tô thần tướng cũng lác đác không có mấy, Tô thần tướng cũng không biết tung tích, nguyên lai Tô thần tướng chính là Đế hậu!

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Việc này nói miệng không bằng chứng, chư vị trưởng lão đều nói chúng ta có lưu tranh tổ sư tự họa, như vậy, liền có thể so sánh, chưởng môn có phải thật là hậu đại của tổ sư hay không. Bức họa chính là tổ sư tự tay vẽ, có giấu đế uẩn tiên uy của sư tổ, chưởng môn có thể nhỏ máu nhận thân!

Nghe được Lý Thất Dạ nói, chư vị trưởng lão không khỏi tâm thần chấn động, tại sao bọn hắn không có nghĩ tới chỗ này đây.

Cuối cùng, ở dưới Cổ Thiết Thủ trịnh trọng, mở ra cổ hộp, từ bên trong lấy ra một bức họa, bức họa này đã cực kỳ cũ kỹ, không biết đã lưu truyền bao nhiêu tuế nguyệt.

Thời điểm bức họa mở ra "Rầm rầm" một tiếng, Đế tức cuồn cuộn từ bên trong bức họa chảy ra, khí tức mà chỉ có Tiên Đế mới có!

Bức họa triển khai, chỉ thấy phía trên có một trung niên nam tử, mặc dù bút mực không nhiều, nhưng mà, rải rác vài nét bút, liền nói rõ đế thế tuyệt thế vô song của hắn!

Ở bên trong bức họa, trút xuống đế tức cuồn cuộn, mặc dù đế tức này vẫn chưa trấn áp bất luận kẻ nào, nhưng mà, thời điểm cái đế tức này chảy xuôi, khiến linh hồn người ta cũng vì đó run rẩy, nhịn không được quỳ bái, đây là kính sợ tới từ chỗ sâu nhất ở linh hồn!

Chư vị trưởng lão nhìn xem đế nhan, cảm thụ được đế tức của tổ sư, chư vị trưởng lão cũng không khỏi thành kính vô cùng, ở bên trong thành kính, chư vị trưởng lão đem dung mạo tổ sư cùng Tô Ung Hoàng đối lập so sánh một phen.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full