TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 202: Muốn chết cùng chết

Lúc trên máy bay trực thăng, anh không ngồi không mà đã bàn bạc với đồng đội để biết được tình

hình cụ thể ở đây. Trước khi Lâm Thiển đến Đại Thanh Sơn, anh tặng cô một chiếc đồng đeo tay để mang đi, trên đồng hồ có trang bị chức năng định vị.

Cho nên dù lần đầu tiên đến đây, anh cũng đã đến được nơi Lâm Thiển gặp nạn nhanh nhất.

Đúng như Ngụy Nam nói, lối đi rất hẹp, càng vào trong càng chật chội, không khí ngày càng loãng và ẩm ướt. Cố Thành Kiêu bò trên mặt đất ngập nước, vừa tiến vào trong vừa cất tiếng gọi Lâm Thiển. Anh ngẩng đầu, dựa vào đèn bảo hộ trên mũ sắt dò xét địa thế xung quanh. Phía cuối đường hầm có một tảng đá chặn đứng. Bên cạnh tảng đá lớn có một đường hầm như khe động, nhưng cửa động rất nhỏ, đàn ông rất khó chui lọt vào.

Anh đi đến cửa động nhìn vào bên trong, chỉ thấy mực nước đã ngập quá nửa người Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, Lâm Thiên!” Mắt Lâm Thiển nhắm nghiền, đầu nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Nửa mặt cô đã ngập trong nước,

miệng cũng đã bị nước tràn lên. Tuy máy bơm nước đang hoạt động hết công suất nhưng vẫn không ngăn được mực nước đang dâng cao.

Không bao lâu nữa, mực nước sẽ nhanh chóng ngập cả miệng và mũi của Lâm Thiển. “Lâm Thiên, anh là Cố Thành Kiêu đây, anh đến rồi!”

Cố Thành Kiêu nhanh chóng quyết định, khéo léo rút từ bên hông ra chiếc đục, bắt đầu đục cửa động.

Lúc trước nhóm cứu nạn dùng máy khoan điện, dù nhanh nhưng lại gây ra chấn động mạnh, rất dễ dàng sang chấn cả vùng.

Tiếng đục “cạch cạch cạch” vang lên, không phải nhát đục nào cũng thành công, nhưng từng nhát gõ xuống anh đều dùng cả sinh mạng của mình mà đục.

Từng mảnh đá vụn theo nhịp gõ rơi xuống, cửa động dần dần được nới rộng.

Giờ đây anh cũng không biết người con gái đang hôn mê chìm nửa mặt trong nước còn có thể tỉnh lại hay không.

Anh đục từng chút, người tiến vào bên trong từng chút.

Mực nước dần lên cao, cửa động cũng dần mở rộng.

“Rào” một tiếng, mỏm phía trên đột nhiên rơi xuống một mảng lớn. Cố Thành Kiêu khẽ nghiêng vai lách vào bên trong. “Lâm Thiên, Lâm Thiên!” Anh lội qua chỗ ngập, nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Thiển lên. Quả nhiên là cô gái thông minh, biết dùng đá để đỡ cao đầu của mình lên. Cố Thành Kiêu ôm cái đầu lạnh như băng đến dọa người của cô, ngón tay đè lên động mạch cổ của cô. Anh nín thở chờ đợi, tìm ba lần mới bắt được nhịp mạch còn đập của cô.

“Lâm Thiển!Anh gọi to hơn, còn dùng sức bấm vào huyệt nhân trung của cô, “Lâm Thiên, Thiển Thiển, tỉnh dậy đi! Anh là Cố Thành Kiêu đây, em có nghe thấy không? Tỉnh dậy đi, anh đến rồi, anh đến rồi!”

Mực nước dâng lên càng lúc càng nhanh.

Tay Cố Thành Kiêu run rẩy, ấn mạnh vào người cô.

Đột nhiên Lâm Thiên thở bật ra, ho khan nuốt một hớp không khí lớn. Cô há miệng thì nước cũng trào ra, khiến cô ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ...”

Họ đến đâu, ngực nhói lên đến đấy.

Cơn đau khiến cô dù không muốn cũng phải tỉnh táo lại. “Thiển Thiển, cố chịu đựng, anh sẽ đưa em ra khỏi đây ngay.” Cố Thành Kiêu còn không có thời gian mà mừng rỡ, không nói thêm tiếng nào, hai tay dùng sức đẩy xà ngang phía trên.

“Hây!”

“Hậy!”

“Hậy!” Nhưng, cổ ba lần, xà ngang vẫn không hề nhúc nhích. Xà ngang vừa rồi tiếp xúc với nước, nước ngấm vào gỗ làm cho thanh xà càng nặng hơn. Lâm Thiển lắc đầu nói: “Thành Kiều, anh đừng phí sức nữa, phía trên đều bị bịt kín rồi, anh nâng không nổi đầu... Anh mau đi đi, đừng lo cho em nữa.”

Cố Thành Kiêu không màng đáp lại, đứng lên quan sát, “Phía trên còn chỗ trống!” Anh mừng rỡ.

Sau đó Cố Thành Kiêu cũng không tính toán nhiều, hai chân lần theo người Lâm Thiển từ từ tiến vào. Cả người anh từng chút từng chút chen vào đỡ.

“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Thiển ý thức được cử động của anh ở bên cạnh, bật khóc, “Anh đừng lo lắng cho em nữa được không? Không phải anh nói hai chúng ta, em là sếp sao? Em nói anh mau ra đi, đi ra đi...”

Cố Thành Kiêu không còn hơi sức nói chuyện, dồn hết sức lực từng bước từng bước chen vào bùn đất. “Em không ổn đâu, kể cả có ra ngoài được thì em cũng không ổn. Anh đừng tự mình tìm đến cái chết vô nghĩa như thể được không?” “Có thể gặp được anh trước khi chết là em đã mãn nguyện rồi. Cố Thành Kiêu, anh mau đi đi, em không muốn anh chết cùng em.”

Dần dần, cô cảm nhận được lực ép ở lưng ngày càng nhẹ, có thể thoải mái hít thở.

Nước có sức ép, cũng có sức nâng. Cố Thành Kiêu chui vào trong hơn nửa người, hai cánh tay chống đỡ, mượn sức nước đẩy thanh xà nhích lên trên.

“Thiển Thiển, có thể trườn ra được không?” Anh hụt hơi hỏi. Lâm Thiển thử nhúc nhích, hai chân hoàn toàn không có cảm giác. “Không được...” Trong lúc bối rối, cô dùng hai tay khoa trong nước, cơ thể chợt trôi ra ngoài được một chút. Cô hưng phấn kêu lên, “Có thể, có thể!”

Vì vậy cô dùng sức ở cánh tay, từng chút từng chút lê ra ngoài.

Hiện tại sức nặng của thanh xà đè hết lên người Cố Thành Kiêu, anh cũng không rút ra được.

Lâm Thiển nằm ngang trên mặt đất, ôm lấy cổ anh, dùng sức kéo anh ra, “Anh ngốc vậy hả, thế này thì cả hai chúng ta đều chịu chết ở đây rồi.”

Cố Thành Kiêu khẽ cười, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello: “Sống cùng sống chết thì cùng chết!” sống cùng sống chết thì cùng chết! Cuộc đời này, đây là câu nói tình tứ động lòng nhất mà Lâm Thiển được nghe. “Tìm hòn đá kê đỡ giữa khe hở cho anh, nhanh lên!” Vào lúc này, Cố Thành Kiêu tỉnh táo lạ thường. Có mực nước dâng lên chống đỡ, anh không hề lo lắng sẽ sập hầm. Vừa rồi anh đã kiểm tra, phía trên này chắc chắn là vòm hình tam giác, không dễ gì sụp được. Đá ở khắp mọi nơi, Lâm Thiển tìm được rất nhiều đá trong nước bùn. “Lấy đá kê dưới tay anh đây này.” Nghe theo hướng dẫn của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển nhấc hòn đá đến đặt ở bên dưới tay anh.

Đó là khe hở giữa xà ngang và mặt đất, là khoảng trống do anh dùng cơ thể đội lên.

Hòn đá cứng kể dưới xà ngang, Cố Thành Kiêu gắng dùng sức nhanh chóng rút ra. Cửa ải này xem như đã vượt qua.

Mực nước dâng lên ngày càng cao, nước tràn vào ngày càng nhanh. Cố Thành Kiêu chui ra cửa động trước, quay đầu lại kéo Lâm Thiển ra ngoài. Người Lâm Thiển nhỏ bé, liền dễ dàng nhoài ra theo.

Đường bên ngoài chỉ có thể bỏ đi, mực nước đã dâng lên rất cao, đầu hơi cúi thấp là đã bị hụp trong nước. Cố Thành Kiêu lấy mũ bảo hộ đeo vào cho Lâm Thiển, vừa cõng cô trên lưng vừa nói: “Chỉ cần đi qua chỗ này là chúng ta có thể trèo lên trên. Em nhìn đường, khi cần thì em chỉ đường cho anh.”

Lâm Thiển khóc hỏi: “Có thể đi qua sao? Dài như thế kia...” Cố Thành Kiêu kiên định nhìn cô, “Có anh ở đây, không thể nào có thể xảy ra chuyện được.”

Sống cùng sống, chết thì cùng chết! Lâm Thiển cũng không lần lữa thêm, nằm trên lưng bám thật chặt vào vai anh. “1, 2, 3, đi... Cố Thành Kiêu hít một hơi dài, lao đầu xuống dòng nước.

Anh cõng Lâm Thiển nằm thoi thóp trên lưng, chật vật bò ra bên ngoài.

Đọc truyện chữ Full