Cả người Lâm Thiên không bị ngập trong nước. Cô ngửa đầu lên để ánh đèn trên mũ bảo hộ soi sáng đường phía trước.
Cả người Cố Thành Kiêu thì ngụp trong nước, vì chỉ có như vậy thì mới có thể trườn nhanh được.
Đường không dài nhưng có nhiều vật cản. Lâm Thiển ôm chặt vai anh, cố hết sức để không bị văng xuống. Thế nhưng hai chân của cô đã không còn cảm giác, cứ lắc lư không nghe theo ý cô.
phía trên đống đổ nát, tất cả các chiến sĩ đều nhìn chằm chằm vào cửa động.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước trong khe suối cũng ào ào chảy ra. Mưa to làm tan đi không khí bụi bặm, cũng rửa trôi vết tích bụi bẩn ở mặt đất. Có vẻ như ông trời cũng vì tai họa này mà khóc thương. Các chiến sĩ đứng thẳng cao ngất thành hàng ngay ngắn, trên người không có chỗ nào khô. Gương mặt cũng đẫm nước, không biết do mưa, hay do nước mắt. Trịnh Tử Tuấn nhìn đồng hồ, đã chín phút năm mươi giây. - “Mười phút nữa không thấy chúng tôi lên, lập tức rút lui.”
10,9, 8, 7, 6,5,4,3...
Môi anh khẽ run run, mấp máy mấy lần cũng không thốt ra được tiếng nào.
Đúng vào giây cuối cùng, cửa động chợt lóe lên tia sáng. “Là lão Đại!” Ngụy Nam hô to lao về cửa động. Cao Kỳ Khâm và Tống Cảnh Du ở bên cạnh cũng lao lên. Tất cả mọi người đều đứng ở đây mong chờ kỳ tích. Chỉ có Trịnh Tử Kỳ đứng nghiêm dưới trời mưa như trút, không hề lay động.
Ngụy Nam lao đến trước, nhìn vào trong động nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang công Lâm Thiên từng bước chật vật đi lên.
Anh tự vươn tay xuống, “Chị dâu, đưa tay cho tôi.” Lúc này Lâm Thiển đã không còn hơi sức. Cô rũ người trên lưng Cố Thành Kiêu, cả mí mắt cũng không mở ra nổi. Tay khẽ nâng lên một chút rồi lại mất sức buông thõng xuống.
Ngụy Nam và hai người kia đưa mắt nhìn nhau hiểu ý, lập tức hành động. Anh quay đầu vào trong động, Cao Kỳ Khâm và Tổng Cảnh Du mỗi người nắm một chân. Đầu anh cắm xuống, cả người cũng chúc theo.
“Lão Đại, cừ lắm! Thật không hổ danh lão Đại của chúng ta!”.
Ngụy Nam với hai tay bắt được hai cánh tay của Lâm Thiển, hô to một tiếng, “Kéo!” Động tác của hai người phía trên vô cùng thuần thục, hợp sức kéo cả hai người đi lên.
Bằng ca đã chuẩn bị sẵn sàng, máy bay trực thăng cũng bắt đầu khởi động cánh quạt, Ninh Trí Viễn cũng trực sẵn.
Hai chân của Cố Đông Quân bị thương, đã được đưa đi bệnh viện từ trước. Dương Liễu Nhi cũng đi cùng với anh.
Lâm Du bướng bỉnh không chịu đi. Em của cô còn kẹt dưới mặt đất, cô nhất định phải ở lại chờ tin tức. “Bác sĩ Ninh, có phải là họ kia không? Có phải không?”
Ninh Trí Viễn nhìn về phía xa, nhìn thấy hai chiến sĩ khiêng băng ca chạy tới. Đi bên cạnh là lão Đại của bọn họ.
“Chính là họ!” Anh lập tức phân công tất cả các bác sĩ y tá, “Nhanh nhanh, chuẩn bị cấp cứu... Liên lạc ngay với bệnh viện, sẵn sàng cử bác sĩ trực... Nhanh...”
Thành phố B, mặt trời tháng tám nhô lên cao, nắng gắt như lửa, tiếng ve kêu đã bắt đầu từ lúc nào.
Trong bệnh viện quân y, Cố Thành Kiêu và Lâm Húc ngồi chờ ở ghế ngoài phòng hồi sức cấp cứu. Hai người ngồi bên ngoài nhìn người nằm bên trong qua lớp cửa kính. Lâm Thiển bị nội thương không nhẹ, xuất huyết nội, phổi bị thương, cột sống cũng cần phải theo dõi thêm. Cả đêm Lâm Húc không hề chợp mắt, thoáng trông qua như già xìm đi vài tuổi. Cố Thành Kiêu mặc thường phục, cũng không rời chỗ này một bước. Hành lang vang lên tiếng bước chân, Ninh Trí Viễn cầm phim chụp cắt lớp cột sống bước nhanh tới. Cố Thành Kiêu lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
“Lão Đại, dựa vào hình ảnh chụp cắt lớp thì xương sống không có vấn đề. Chị dâu nói hai chân mất cảm giác có thể là do bị đè ép lâu nên máu không lưu thông mà tê cứng. Cứ để chị ấy tỉnh lại rồi sẽ kiểm tra chân sau.”
“Vậy sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Chị dâu bị kiệt sức, cơ thể lại bị thương nặng, không thể tỉnh nhanh như vậy được.”
Mắt Cố Thành Kiêu cụp xuống, lại quay vào nhìn Lâm Thiển.
Đêm qua, từ lều dã chiến ở Đại Thanh Sơn, cho đến khi lên trực thăng, rồi vào bệnh viện quân y, cô vẫn rơi vào hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Anh vẫn luôn túc trực bên cô, không ngừng nói chuyện, mắng cô, động viên cô. Thoát được cửa tử ở dưới đống đổ nát kia rồi, còn gì có thể không vượt qua được nữa?
Anh tin chắc cô có thể kiên cường đến cùng.
Ninh Trí Viễn khẽ vỗ vai anh, nhìn Lâm Húc trấn an rồi lại vội vàng chạy đi. Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên trên hành lang yên tĩnh, Cố Thành Kiêu lập tức nhận điện.
“Lão Đại, cấp trên chỉ thị cho chúng tôi hôm nay rút lui, bàn giao lại cho đơn vị bộ đội khác tiếp quản phần còn lại.” Trịnh Tử Tuấn báo cáo qua điện thoại.
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói, “Được, không ai bị thương chứ?” “Không có.”
“Lần cứu nạn này các cậu làm rất tốt. Quay về đi.”
“Rõ!”
Cố Thành Kiêu đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Trịnh Tử Kỳ vẫn còn ở vùng bị nạn?” “Vẫn còn. Hôm nay cô ấy cũng trở về với chúng tôi.” “Được. Trong khoảng thời gian này không cần giao nhiệm vụ cho cô ta. Chờ tôi trở về sẽ tìm cô ta.”
“Rõ.”
Ngắt điện thoại, gương mặt Cố Thành Kiêu đang ôn hòa bỗng cứng lại khắc nghiệt.
Trịnh Tử Kỳ, được lắm!
***
Vào lúc Lâm Thiên được cứu ra, trang Weibo chính thức của chính phủ công bố tình hình thương vong ở Đại Thanh Sơn Sau vụ lở núi có sáu người bị thương nhẹ, một người bị trọng thương. Chính quyền địa phương tổ chức họp báo cũng thông báo tình hình thiệt hại sau tai họa ở Đại Thanh Sơn, đồng thời gửi lời cảm ơn đến đơn vị bộ đội đến cứu nạn đầu tiên. Thế nhưng, những chuyện này không phải là chủ đề nóng nhất.
Trang mạng xã hội của Dương Liễu Nhi nhận được bão tin nhắn từ bạn bè, “Thật anh hùng.” # Dương Liễu Nhi người đẹp mà tấm lòng còn đẹp hơn #, # Cô giáo tình nguyện Dương Liễu Nhi #, # Nghĩa cử cao đẹp của Dương Liễu Nhi ở Đại Thanh Sơn #...
Tất cả mọi chuyện đều quay xung quanh Dương Liễu Nhi. Chỉ cần liên quan đến Dương Liễu Nhi thì tin tức đó sẽ lên bảng hot search.
Chính xác là được toàn dân ca ngợi.
Mà lúc này cô ta đang ở khách sạn lớn tổ chức họp báo. Đúng mười giờ sáng, họp báo chính thức bắt đầu.
Thời tiết oi bức, ngoài truyền thông thì còn có fans hâm mộ nhiệt tình. Dường như tất cả mọi đơn vị báo chí đài truyền thông đều góp mặt. Hội trường lớn như thế mà người chen lấn xô đẩy đến nước chảy cũng không lọt. Bên ngoài khách sạn cũng có hàng ngàn người hâm mộ tụ tập tấp nập đông đúc.
ở khách sạn phải có đến hàng trăm nhân viên an ninh đến duy trì trật tự. Sau đó còn có cả lực lượng cơ động cũng được điều đến.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi không sao.” Dương Liễu Nhi vừa mới nói một câu, cả hội trường đã vỗ tay nhiệt liệt.
“Cảm ơn, cảm ơn... Bây giờ tôi chỉ muốn nói, tôi chỉ làm theo khả năng của mình, ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ hành động giống tôi. Tất nhiên, tôi hi vọng mọi người không bao giờ gặp phải tình huống như thế.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa, lần này còn xen vào tiếng cười nhẹ nhõm.
“Đây vốn chỉ là một hoạt động giảng dạy tình nguyện, thời gian cũng không dài. Chúng tôi cũng đã thực hiện một phóng sự ngắn để kêu gọi sự chú ý của mọi người đến tình trạng học hành thiếu thốn của các em nhỏ miền núi. Đáng tiếc, vì cứu các em học sinh mà không thể giữ được máy quay.” “Thế nhưng, thông qua tai họa lần này, mọi người cũng đã hiểu được hoàn cảnh của các em nhỏ. Tôi kêu gọi
mọi người, hi vọng mọi người chú ý hơn đến Đại Thanh Sơn, chú ý hơn đến những em nhỏ ở vùng ấy. Chúng ta ở đây chỉ quan tâm đến khoe sở trường, so sánh thành tích, còn các em nhỏ nơi đó, ngay cả điều kiện đến trường cũng không có. Các em thật sự rất cần sự quan tâm của toàn xã hội.” Tiếng vỗ tay như sấm rền lại vang lên một lần nữa.