Sáng hôm đó là một buổi sáng đẹp trời và cũng là một buổi sáng kì lạ.
Tống Cảnh Du sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, không thể miêu tả được chuyện đêm qua mình đã làm với Sở Dương.
“Sao em lại ở đây?” Vẻ mặt Tống Cảnh Du suy sụp, trông như sắp khóc. “Sao em lại ở đây nhỉ?” “Em, em, em... anh, anh, anh...” Anh khẩn trương đến líu lưỡi, không biết phải diễn tả thế nào. Sở Dương tỉnh táo nói: “Tống Cảnh Du, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện anh đã làm. Đêm qua em đã nhắc nhở anh rồi.”
“...” Có hả? Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ơi, mau cứu con! Cảnh tượng quá xấu hổ, Tống Cảnh Du chẳng dám nhìn cô, mà định xuống giường. Thế nhưng vừa nhìn, Sở Dương đã nhận ra ý đồ của anh, liền ôm chặt lấy anh như bạch tuộc, hai tay hai chân đều quấn lấy anh.
Tống Cảnh Du: “...” Có kiểu này nữa sao? Thần linh ơi, cứu con với!
Anh gọi mẹ, lại gọi thần, nhưng kết quả đều chẳng có tác dụng như nhau. Anh quyết định phải dựa vào chính bản thân mình.
Anh ổn định cảm xúc, cố hết sức kiềm chế phản ứng sinh lý của mình, hỏi: “Đêm qua chúng ta đã làm gì?”
“Anh cần em nói đêm qua chúng ta đã làm gì nữa sao?”
“...” Đúng vậy, có ngớ ngẩn cũng biết đêm qua bọn họ đã làm gì, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại, “Xin lỗi, anh uống say, nếu có làm chuyện gì không nên làm, xin sở tiểu thư tha thứ.” Sở Dương tỏ vẻ không vui, “Không nhớ gì thật sao?” Tổng Cảnh Du lắc đầu. “Không nhớ cũng không sao, không trốn tránh là được rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.” “...” Tống Cảnh Du nhăn nhó đến mặt méo xệch, “Sở tiểu thư, em đừng đùa kiểu này.” “Anh thấy em giống đang nói đùa lắm hả?”
Cô tựa cằm lên vai anh, nhìn anh thật gần, làm anh không thể trốn đi đâu được. Lúc này, tư thế của bọn họ muốn bao nhiêu mập mờ là có bấy nhiêu mập mờ. Chỉ cần có cử động nhẹ là có thể chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trên người anh.
Sở Dương cũng không muốn đùa với anh, nói thẳng: “Em không biết anh có còn yêu em không, nhưng em có thể khẳng định với anh là em vẫn còn yêu anh, thậm chí còn yêu anh hơn ba năm trước đây, em rất chắc chắn lòng mình. Trong quãng đời còn lại, ngoài anh ra, em sẽ không gả cho ai khác.”
Đối mặt với lời tỏ tình nóng bỏng và đầy bất ngờ này, Tống Cảnh Du ngây người.
“Em đã biết lý do anh chia tay em vào ba năm trước. Nếu anh vì anh trai em mà chia tay em, vậy em nói cho anh biết, anh ấy là anh ấy, em là em. Quan điểm của anh ấy không phải là quan điểm của em, anh ấy cũng không chi phối em được.”
“...” Hơi thở của Tổng Cảnh Du trở nên gấp gáp, vết sẹo đã kết vảy trong lòng bắt đầu đau âm ỉ.
“Sau khi chia tay, em sống như cái xác không hồn vậy. Không có anh, em thà đi tìm cái chết. Nếu anh vẫn còn yêu em thì xin anh đừng tìm bất kì lý do nào để đẩy em đi nữa. Sở Dương em không cần thứ mà anh tự cho là tốt với em. Em chỉ cần anh nắm chặt tay em là đủ rồi.”
Giọng nói của Sở Dương vô cùng kiên định và đúng mực. Cô vì tình yêu cả đời mà dốc hết tất cả cố gắng, bất chấp hậu quả, không chùn bước tỏ tình với anh, chính là vì để anh hiểu được tâm ý mình. “Nếu anh không còn yêu em...” Tim cô bắt đầu tê liệt và đau đớn. Kết quả ấy, dù chỉ là giả thiết cũng làm cô đau lòng đến không thể thở nổi, “Nếu anh không còn yêu em, vậy thì hôm nay sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt nhau trong đời. Sau này, em tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Cô yêu anh, yêu đến mức có thể hi sinh tính mạng, yêu đến mức có thể liều lĩnh. Nhưng, cô vẫn sẽ duy trì sự kiên quyết của mình, đây là sự tôn trọng của cô đối với tình yêu này.
Mới sáng sớm đã được uống một liều thuốc cực mạnh, Tống Cảnh Du càng nhức đầu hơn. Anh nói: “Vấn đề anh trai em lo lắng cũng là vấn đề mà anh lo lắng, công việc của anh không an toàn...” “Đi bộ cũng có thể ngã chết mà, ăn gì đó cũng có thể nghẹn chết, ai có thể biết được ngày mai sẽ có bất ngờ gì ập tới?”
“...” Tống Cảnh Du không phản bác được, cộng thêm cái phản ứng sinh lý chết tiệt kia của anh nữa, đã cương lắm rồi. “Anh đừng ích kỉ vậy được không? Sao anh phải vì ý kiến của người khác mà làm tổn thương em? Anh đã trải qua cảm giác đột nhiên bị bỏ rơi chưa?”
“Đời người ngắn ngủi vài chục năm, vì sao không cố trân trọng nhau khi còn được ở bên nhau. Cho dù có một ngày anh thật sự hi sinh vì nhiệm vụ, ít nhất em vẫn là người thân của liệt sĩ, đến tiết thanh minh em còn có thể đường đường chính chính đi tảo mộ cho anh, chứ không phải là người ngoài cuộc, chẳng là cái thá gì như bây giờ!” Tống Cảnh Du hít sâu vào một hơi, sở Dương cho anh niềm rung động quá lớn. Thật ra cô vẫn là cô gái dũng cảm, dám nghĩ dám làm như trước đây. So với sự dũng cảm của cô, anh thấy mình giống như một đứa trẻ làm bậy vậy.
Anh mấp máy môi nhiều lần cũng không tìm được câu nào hợp lý để diễn tả lòng mình. Anh cảm thấy việc mà anh tự cho là thành toàn, căn bản chỉ là hành động buồn cười kiểu cách mà thôi.
Bởi vì anh kiểu cách nên đã bỏ lỡ ba năm, cũng như làm cho cô đau khổ suốt ba năm trời. Anh cảm thấy dù có xin lỗi nhiều hơn cũng không đủ để bày tỏ tâm trạng của anh vào giờ khắc này. Anh ngoảnh đầu tìm kiếm, rồi đưa tay kéo cái quần đang nằm dưới đất lên, run rẩy móc ví từ trong túi quần ra, sau đó lại lấy tấm ảnh từ trong ví ra. Tấm ảnh là những mảnh ghép được anh dán lại một lần nữa. Ba năm qua, anh chỉ có tầm ảnh để nhớ về cô.
Sở Dương vừa nhìn thấy tấm ảnh bị xé thành năm bảy mảnh rồi được dán lại thì chảy nước mắt. Cô mừng rỡ, kích động, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm “Em biết rồi”. Tống Cảnh Du cũng chua xót không thôi, sờ lên mặt cô, lau nước mắt cho cô, lên tiếng xin lỗi, “Xin lỗi, là anh quá ích kỉ.”
Nghe được câu này của anh, nỗi đau khổ và tủi thân của Sở Dương trong mấy năm gần đây đều hóa thành nước mắt lăn dài xuống.
Cô đấm anh, đá anh, ai bảo anh nhẫn tâm bỏ rơi cô chứ!
“Anh có yêu em không?”
“Yêu, vẫn luôn yêu!” “Anh còn muốn chia tay nữa không?” “Không, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau!”
“Nếu người nhà em phản đối, anh còn muốn bỏ rơi em không?”
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rằng lựa chọn của em không hề sai. Anh sẽ không dễ dàng để mình xảy ra chuyện, anh sẽ cho em tất cả hạnh phúc em muốn.”
Sở Dương khóc không thành tiếng, “Vậy tại sao anh không hiểu thông suốt điều này sớm một chút?” “Là lỗi của anh, sau này anh sẽ tuyệt đối không tái phạm nữa. Em đừng khóc được không? Sau này anh sẽ không làm em khóc nữa, được không?”
“Anh nói được thì phải làm được đấy.”
Tống Cảnh Du giơ tay phải lên, trịnh trọng nói: “Anh thề với trời, sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm hai lần.” Sở Dương đang khóc cũng phì cười, không ngừng mắng anh là đồ ngốc. Tống Cảnh Du ôm cô, cô gầy hơn trước rất nhiều. “Anh muốn rời giường chưa?” Cô hỏi. Đương nhiên là chưa rồi. Anh bá đạo hôn lên môi cô, làm lại chuyện mà anh đã làm với cô đêm qua thêm một lần nữa.
Nếu như nói đêm qua là dục vọng sai khiến, vậy thì hiện tại là yêu thương triền miên, sâu hơn, nặng hơn và có cảm giác hơn.
“Anh thật sự không nhớ gì về chuyện tối qua sao?”
“À... chuyện đó hả... có ấn tượng chút chút.” “Rốt cuộc là anh nhớ hay không nhớ?”
“Em nói xem?”
“Đồ lừa đảo.”