Từ sau khi tái hợp với Sở Dương, Tống Cảnh Du làm việc vô cùng hăng hái, so với dáng vẻ rã rời, mất mát trước đây cứ ngỡ như hai người.
Anh hào hứng chạy vào văn phòng Thủ trưởng, báo cáo: “Lão Đại, vụ án của Dư Hoan có tiến triển đột phá. Bên pháp y vừa tìm được lỗ kim tiêm trên thi thể, chứng minh suy đoán trước đó của chúng ta là đúng. Nguyên nhân cái chết của nạn nhân không phải do đuối nước, mà là bị tiêm tử vong.”
Cố Thành Kiêu cảm thấy lạnh cả tim, cưỡng hiếp trước giết sau, thủ đoạn của hung thủ quá mức tàn nhẫn, rõ ràng là có ý trả thù. Nếu là trả thù, vậy thì định hướng đã quá rõ ràng. Tổng Cảnh Du nói tiếp: “Ngụy Tử và Tiểu Cao đang theo dõi nhà họ Lâm sít sao, cũng nghe lén điện thoại của nhà họ, không có ai trong Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc gọi điện thuê hung thủ giết người cả. Tử Tuấn thì đang theo dõi Từ Duệ, gã ta không có thời gian gây án. Hiện tại, tình nghi lớn nhất là nhà họ Tống. Tôi đã trao đổi tư liệu mà chúng ta thu thập được với tổ trọng án, bây giờ tổ trọng án đang bí mật điều tra nhà họ Tống, tin rằng mấy ngày nữa sẽ có tin tức.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Cậu và tổ trọng án bí mật điều tra vụ này đi, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng.” Tống Cảnh Du vỗ ngực cam đoan, “Đã hiểu, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm.”
“Bàn xong việc công rồi thì chúng ta nói chút việc tư nhé? Cậu và Sở Dương sao rồi?” “Chuyện này... À... Chuyện đó...” “Cậu vẫn còn ngại à?” Tống Cảnh Du hiếm khi cười xấu hổ, “Lão Đại, lần này tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, cho dù sau này tôi và cô ấy có gặp phải trở ngại gì đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ không xa nhau, trước kia là tôi hồ đồ.” Cố Thành Kiêu bước đến vỗ vai anh, “Đã quyết định rồi thì đừng phụ lòng chị ấy. Cậu nhìn chị ấy trong những năm qua đi, tinh thần sa sút thành cái gì cũng chẳng biết.”
“Vâng, tôi là thằng khốn! Sau này tôi sẽ tuyệt đối không phụ lòng cô ấy nữa.” “Gia đình chị ấy chỉ cần anh Cả đồng ý là không có vấn đề gì, tôi cũng sẽ tìm cơ hội để tâm sự với anh cả, quan trọng nhất là đừng làm ảnh hưởng đến công việc.”
Tống Cảnh Du mừng rỡ cúi chào, “Rõ!”
***
Tổng Cảnh Du và cảnh sát của tổ trọng án mặc thường phục trà trộn vào đám người. Mục đích của bọn họ là theo dõi và điều tra nhất cử nhất động của nhà họ Tống.
Hôm đó, gia đình ba người bọn họ đến bệnh viện rất sớm. Xe dừng lại hồi lâu, hình như Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền đang dặn dò Tống Đình Uy gì đó, anh ta gật đầu lia lia. Tổ trọng án và Tống Cảnh Du cũng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở phía trước cách đó không xa, đó là xe của Đội đặc nhiệm.
Anh lập tức liên lạc với Cao Kỷ Khâm, “Tiểu Cao, cậu đang theo dõi Lâm Bồi hả?”
“Đúng rồi anh Tống, sao vậy?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” “Tôi đang ở hành lang phòng bệnh. Hôm nay Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc cùng đến bệnh viện, hình như có chuyện gì đó quan trọng.” “Người nhà họ Tống đang ở tầng trệt của bệnh viện, không phải hai nhà này sắp gây chuyện ầm ĩ gì đó chứ?” “Ai mà biết!”
“Cúp máy đây, người nhà họ Tống đi lên rồi.”
Phòng bệnh tại khoa tâm thần trong bệnh viện.
Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền nắm tay nhau đi trước, Tống Đình Uy theo sát phía sau như cậu bé ngoan, trên tay cầm một bó hoa tươi.
Đi đến cửa phòng bệnh, Tống Vĩnh Niên ra hiệu cho Tổng Đình Uy gõ cửa, vẻ mặt anh ta vô cùng bất đắc dĩ, gõ đại một cái.
Cửa phòng bệnh mở ra, Chu Mạn Ngọc mở cửa nhìn thấy ba người cũng không ngạc nhiên cho lắm.
“Các người đúng giờ thật, lần này không chơi chiêu chịu đòn nhận tội nữa à?” Tổng Đình Uy lúng túng mấp máy môi, “Mẹ, con đến thăm Tiêu Tiêu.” “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi nhận không nổi.” Anh ta không tiếp lời. Chu Mạn Ngọc không để bọn họ vào trong mà ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại. Trần Tuyền thấy thế thì lập tức bước lên nắm chặt tay bà ta, tỏ vẻ đau lòng, “Bà thông gia, lần này hai nhà chúng ta đều gặp đả kích không nhỏ, Đình Uy suýt chút đã đi đời, Tiêu Tiêu thì thành ra thế này. Chúng ta đều làm mẹ, không có ai hiểu rõ được nỗi tuyệt vọng trong lúc đó hơn chúng ta.”
Câu nói đó chạm sâu vào tim Chu Mạn Ngọc, bây giờ đúng là bà ta đã gần như tuyệt vọng.
“Bác sĩ nói tình hình của Tiêu Tiêu thế nào?”
Chu Mạn Ngọc lắc đầu. Tình hình không mấy lạc quan.
“Không sao, quan trọng là con bé không việc gì là tốt rồi, xem như chúng ta nuôi con lần nữa. Đáng thương cho lòng ba mẹ trong thiên hạ, bất kể con cái ra sao thì cũng là con của chúng ta, bà nói xem đúng không?” Chu Mạn Ngọc gật đầu. Mấy ngày nay, vì bệnh tình của Lâm Tiêu mà tinh thần bà ta đã chịu đủ kiểu tra tấn. “Bà thông gia, bà trông bà kìa, chỉ mới hơn nửa tháng ngắn ngủi mà đã tiều tụy thế kia. Rõ ràng đây là chuyện mừng lớn của hai nhà chúng ta, kết quả lại thành ra thế này. Bà thử nhìn Đình Uy đi, cũng gầy rộc hốc hác, suýt chút đã mất mạng.”
Trần Tuyền không nói dối. Lúc ấy Tống Đình Uy như ngàn cân treo sợi tóc, bệnh viện đã thông báo hai lần bệnh tình nguy kịch, cũng may cuối cùng cũng qua khỏi. Vả lại, mỗi lời nói của bà ta đều xoáy vào lòng Chu Mạn Ngọc, khiến Chu Mạn Ngọc quên đi sự bất mãn của mình đối với người nhà họ Tống. Chu Mạn Ngọc lại nhìn Tổng Đình Uy, dịu giọng đi nhiều, “Đã không sao rồi chứ?”
Tổng Đình Uy thừa cơ nói: “Mẹ, con không sao.”
Trần Tuyền nói tiếp: “Bà thông gia, là Đình Uy nhà chúng tôi không hiểu chuyện. Lúc trước nó đã từng trêu ghẹo con tiện nhân Dư Hoan kia, nhưng giờ đã cải tà quy chính rồi, ai mà không có thời tuổi trẻ bồng bột: Bởi vậy mới nói con hư biết nghĩ quý hơn vàng, bắt đầu từ lúc nó quyết định kết hôn là đã hồi tâm rồi, là trong lòng Dư Hoan có ý đồ xấu thôi.”
“Ông trời rất công bằng, thấy hai nhà chúng ta bị đối xử như thế, cho nên đã trừng phạt con tiện nhân kia.”
“Bà thông gia, bây giờ con tiện nhân Dư Hoan đã nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, sức khỏe của Đình Uy cũng tốt rồi, hiện tại chúng tôi chỉ mong Tiêu Tiêu có thể khỏe lại, con bé mãi mãi là người của nhà họ Tống chúng tôi.”
Trần Tuyền nói đến mức không chê vào đâu được, khiến Chu Mạn Ngọc đang đắm chìm trong bị thương cũng phải cảm động vì lời nói của bà ta.
Bà ta âm thầm huých cùi chỏ vào người Tống Đình Uy, ngầm ra hiệu cho anh ta bằng ánh mắt.
Anh ta đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc lóc than thở, “Mẹ, là lỗi của con, Tiêu Tiêu đã là vợ của con, con nguyện dùng nửa đời còn lại của mình để bù đắp cho cô ấy, xin mẹ hãy cho con thêm một cơ hội!”
Lúc này, cửa phòng bệnh lại mở, Lâm Bồi đi ra, gằn giọng: “Mấy người nói chuyện lớn quá làm Tiêu Tiêu thức giấc, cứ hỏi có phải Đình Uy tới không.” Trần Tuyền và Tống Vĩnh Niên mừng thầm trong bụng, xem ra chuyện này thành công ngay trước mắt rồi. Tống Đình Uy liền nắm lấy cơ hội để tỏ rõ tâm ý, “Ba, mẹ, là con không đúng, con cũng đã nếm trải bài học kinh nghiệm rồi. Bây giờ con chỉ muốn giúp Tiêu Tiêu trị khỏi bệnh, xin ba mẹ hãy cho con một cơ hội.”
Lâm Bồi chẳng phải người rộng lượng, thậm chí còn thù rất dai, “Hừ, lần trước khi các người ở đây cãi nhau, lời tục tĩu nào cũng nói ra hết rồi còn gì” Trần Tuyền tươi cười giải thích: “Đúng vậy ông thông gia, mà đó chẳng phải là vì chúng tôi sợ Đình Uy mất mạng sao? Lúc ấy tôi cũng rất nóng ruột, xin ông bà thứ lỗi.”
Lâm Bồi vẫn nghiêm mặt, “Nói sao thì cũng là Tiêu Tiêu đâm Đình Uy bị thương, ông bà không kiện con bé đó chứ?”
Tống Vĩnh Niên: “Kiện gì mà kiện, Lâm Tiêu bị kích động mà, đáng hận nhất là kẻ đầu sỏ kia kìa, may mà cô ta đã gặp phải báo ứng. Haizz, lão Lâm à, ông và tôi đều chỉ có mỗi đứa con, chẳng phải chúng ta đều mong chúng tốt lành sao?”
Trần Tuyền sốt ruột, vội vàng ngăn chồng mình nói tiếp. Lâm Bồi lộ vẻ tức giận, nghĩ đến Lâm Du, ông ta trừng mắt nhìn Tống Đình Uy, giáo huấn: “Là cậu đã làm tôi mất đi một đứa con gái!”