Phạn Phạn vẫn chưa nghĩ xa như thế, nên trước mắt cô nàng không lĩnh ngộ được điều mà Lâm Thiên nói, “Ôi, tớ chỉ biết là người khác yêu đương đều dính nhau như sam, còn tớ yêu đương thì ngay cả người cũng không gặp được.”
Lâm Thiển an ủi, “Cậu cần phải tập làm quen, ai bảo cậu yêu quân nhân cơ chứ.” Phạn Phạn phấn chấn lại, làm ra vẻ xắn tay áo lên, khẽ gào: “Không được, nhất định phải ăn no để an ủi.” Lâm Thiển: “...”
Ba người đang ăn thì ngoài cổng có bốn người đàn ông đi vào.
Chỗ ngồi của các cô dễ dàng nhìn ra cửa, mặt Lâm Thiển lại hướng ra cổng, cho nên liếc mắt là thấy được bọn họ.
“Bọn Tống Đình Uy tới.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Du. Lâm Du quay lại nhìn. Không phải chứ? Lại là bốn người đã gặp ở Thúy Trúc Hiên lần trước. Lúc cô quay lại, Tống Đình Uy cũng đồng thời nhìn về phía các cô, hai người cứ thế tình cờ chạm mắt. Lâm Du vội vàng quay đi, nổi da gà khắp người, đúng là gặp quỷ mà. Bốn người Tống Đình Uy ngồi xuống bàn kế bên, vừa khéo ngồi sau lưng Lâm Du. Anh ta ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lưng cô. Quả thật Lâm Du như ngồi trên bàn chông, trước mặt là nồi lẩu nóng hôi hổi, sau lưng lại lạnh đến phát run. Lễ cưới hôm đó thật sự quá phô trương, đến mức hiện tại Tống Đình Uy đã nổi tiếng như một minh tinh hàng đầu, đi đến đâu cũng luôn có người qua đường nhận ra anh ta. Lâm Thiển cũng không thoải mái, mặt cô hướng về phía Tổng Đình Uy, thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.
Phạn Phạn ngồi bên cạnh Lâm Thiển, thấy Tống Đình Uy ngồi đối diện rất quen mắt, “Ấy, người kia có phải là Tông...”
Cô nàng còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Du nên vội vàng mím môi lại, biết điều hỏi: “Chúng ta có cần phải đi không? Đúng lúc tớ đang giảm béo, bàn thịt này quá cám dỗ tớ.”
Ba người xúm lại tính toán, quyết định lập tức rút lui.
Lâm Thiển ngoắc bồi bàn tới, “Tính tiền.” Bồi bàn cầm hóa đơn tới, nhưng bị bạn của Tổng Đình Uy cản lại. Người đó là lão Tam trong nhóm bọn họ, là nhân vật hám gái nhất, lăng nhăng nhất, ăn chơi số một, tên là Phùng Dương.
Phùng Dương cản bồi bàn lại, vẫy tay ý bảo cậu ta đi đi, sau đó bước đến bàn của Lâm Thiển, tươi cười mời
mọc, “Chào Cố phu nhân, hân hạnh hân hạnh! Trùng hợp gặp được ở đây thế này, cô có thể nể mặt ngồi chung bàn không?” Lâm Thiển khinh thường, từ chối: “Ngại quá, tôi không quen ăn với người lạ, bồi bàn, tính tiền”
Phùng Dương chặn bồi bàn lại, trực tiếp móc ra năm, sáu từ một trăm tệ, “Tôi trả cho bàn của các cô ấy, còn lại là tiền boa.” Bồi bàn mừng rỡ, cầm tiền xong là đi, “Vâng ạ, cảm ơn ông chủ.”
Lâm Thiển nổi giận, cao giọng, “Bồi bàn, chúng tôi không cần anh ta trả, này...”
Nhưng bồi bàn đã cầm tiền đi, động tác rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã cầm hóa đơn tới.
Lâm Thiển nhận lấy hóa đơn nhìn một lát, rồi nhanh chóng lấy di động ra quét mã QR dán trên bàn để thanh toán tiền: “Anh ta trả cho anh ta, tôi trả cho tôi. Mặc dù tôi không cho anh tiền boa, nhưng anh cũng không thể ngăn tôi trả tiền. Vì Một trăm năm mươi đồng mà để tôi phải nợ ân tình của một người thì không đáng.”
Bồi bàn lần đầu gặp phải tình huống này nên hơi xấu hổ, “Thành thật xin lỗi, tôi tưởng mọi người đi cùng nhau.”
Lâm Thiên thu dọn đồ đạc định đi, “Không sao, tôi và chó dữ không ở cùng nhau.”
Bồi bàn: “...”
Phùng Dương: “...” Tống Đình Uy kịp thời gọi hắn ta lại, “Lão Tam, còn làm loạn gì nữa, ngồi xuống!” Phùng Dương uất ức trong lòng, Lâm Thiển này còn trẻ mà lá gan không nhỏ, chỉ một câu liền khiến hắn mất hết mặt mũi. Hừ, chẳng phải con nhóc này ỷ vào nhà họ Cố sao? Phùng Dương không cam lòng bỏ qua như thế, nhìn sang Lâm Du, nói: “Lâm tiểu thư, tốt xấu gì lão Đại của tôi cũng đỡ thay cho cô một nhát dao, bây giờ mời các cô cùng ăn một bữa cũng không quá đáng chứ?”
Hiện giờ Lâm Du đã hoàn toàn mất hết tự tin và kiêu ngạo trước đó, người cũng gầy đi rất nhiều. Đứng bên cạnh Lâm Thiển đang giận dữ bừng bừng, cô hơi cúi đầu, cứ như một con sen tự ti và nhát cáy, còn đầu cô gái thư thái thảnh thơi ngày nào.
“Lâm tiểu thư...”
“Này, anh đủ chưa vậy?” Phùng Dương nhiều lần thúc ép, Lâm Thiển trực tiếp đứng chắn trước mặt Lâm Du, “Tống thiếu gia người ta vẫn còn chưa lên tiếng, anh cần gì nhiều chuyện như vậy?”
“Cô...” Phùng Dương phẫn nộ trừng cô, nếu không kiêng dè thế lực của nhà họ Cố, hắn đã sớm bạt tai con nhóc này rụng răng rồi.
Có lẽ Phùng Dương thấy Lâm Thiển xinh xắn nên trong lòng dấy lên tà niệm, hắn ta nhếch mép, nở nụ cười bỉ ổi, “Ha ha, không ngờ Cổ phu nhân còn là hot girl, Thủ trưởng Cố chịu sao nổi ha ha ha ha.”
Lâm Thiển lườm hắn, “Đúng là hạng người gì thì có hạng chó đó.” “Cô...” Phùng Dương lại bị cô chọc giận lần nữa, “Đồ đàn bà thối tha, đừng tưởng rằng tôi sợ cô.”
“Tôi đâu có tưởng anh sợ tôi, sao hả, muốn đánh nhau phải không? Được, ra ngoài đánh, bà cô tôi cam đoan sẽ đánh cho anh quỳ rạp xuống đất xin tha.”
Phùng Dương nắm chặt hai tay, trước mắt đã sắp không kìm được tính nóng nảy, Tống Đình Uy lại quát lớn, “Phùng Dương, cậu ngồi xuống cho tôi, không nghe thấy sao?”
“Lão Đại, cô ta mắng anh.”
“Chẳng phải cậu gây chuyện trước sao, tôi bảo cậu ngồi xuống có nghe không?” “...” Lúc này Phùng Dương mới bất bình giận dữ ngồi xuống, cục tức này cứ kẹt ở cuống họng, làm sao cũng không nuốt trôi. Lão Nhị Quý Minh Sinh và lão Tứ Hạ Trung nhao nhao khuyên hắn bằng ánh mắt. Lâm Thiển kéo Lâm Du và Phạn Phạn đi, “Chúng ta đi thôi.”
Tổng Đình Uy nhìn các cô rời đi, ánh mắt anh ta dõi theo Lâm Du rất lâu, tận đến khi các cô ra khỏi tiệm lẩu và biến mất trong đêm tối.
Các cô vừa đi, Phùng Dương liền không nhịn được, “Lão Đại, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, mời cô ta mà cô ta không nể mặt, nhát dao kia của anh xem như uổng công rồi.”
Hạ Trung cũng phàn nàn, “Đúng rồi đó lão Đại, rốt cuộc là anh xem trọng hạng con gái vô ơn bạc nghĩa đó ở điểm nào chứ? Cô ta còn chẳng bằng mấy đứa người mẫu lần trước...”
“Câm mồm!” Tống Đình Uy quát lớn, “Cậu dẹp cái miệng dài dòng của mình lại đi, gì mà vô ơn bạc nghĩa, cậu thử nói lại lần nữa xem?”
Hạ Trung gượng cười ngậm miệng lại. Lão Nhị Quý Minh Sinh là người điềm tĩnh nhất, khuyên nhủ, “Các cậu đừng gây chuyện nữa, lần này lão Đại không đùa đâu.”
Tổng Đình Uy nhìn sang lão Nhị, “Cậu có cách gì không?”
Quý Minh Sinh là người có EQ cao nhất trong đám bọn họ, cũng là người có nhiều cách dỗ dành phụ nữ nhất. Mấy cô bạn gái của anh ta đều biết rõ có người thứ hai tồn tại, nhưng vẫn quyết một lòng với anh ta. Đối với phụ nữ, Quý Minh Sinh thật sự có thủ đoạn.
“Lão Đại, bạn trai của người ta là Cố Đông Quân, anh tán tỉnh bạn gái anh ta, không sợ kết thù với nhà họ Cố sao?... Nhưng mà không sao, chỉ cần khiến Lâm tiểu thư yêu anh, thì Cố Đông Quân có quyền thế hơn cũng phải bó tay.”
Tống Đình Uy không hiểu, “Làm sao mới có thể khiến cô ấy yêu tôi?”
“Haizz, anh đấy, chơi đùa cho lắm, một khi thật sự động lòng thì lại không có kinh nghiệm.”
“Bớt nói nhảm đi, nói vào chuyện chính!”
“Lão Đại à, theo đuổi con gái phải bộc bạch tâm tư. Anh dụng tâm, đương nhiên cô ấy sẽ cảm nhận được...” Quý Minh Sinh chỉ tay vào ngực mình, “Tôi dám cam đoan, nhát dao đó của anh sẽ không uổng phí.”