Thái độ đối đãi với phụ nữ của Phùng Dương và Quý Minh Sinh khác nhau một trời một vực. Nghe
thấy anh ta “bàn về dụng tâm”, Phùng Dương lại cộc cằn nói, “Lão Đại, lát nữa anh cứ trói cô ta lại rồi
thuê phòng. Phụ nữ ấy hả, trừng trị cho ngoan ngoãn trên giường là được rồi. Anh làm cô ta thỏa mãn lần đầu rồi thì lần sau còn cầu xin anh làm thêm nữa ấy chứ.”
Tống Đình Uy tỏ vẻ giận dữ, “Lão Tam, tôi phát hiện hôm nay cậu ăn phân thì phải.”
Phùng Dương: “...” “Ha ha ha ha ha.” Quý Minh Sinh và Hạ Trung đều phá lên cười.
Phùng Dương bỏ cuộc, “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa.” Quý Minh Sinh nói: “Lão Đại muốn ôm người đẹp về thì bước đầu tiên phải chia rẽ Lâm Du và Cố Đông Quân cái đã. Bọn họ mới hạnh phúc không bao lâu, lúc này là lúc tình cảm mong manh nhất, xảy ra chút hiểu lầm là xa nhau ngay.”
Tổng Đình Uy chăm chú lắng nghe, “Cậu có cách gì à?”
“Cứ nhìn vào gia đình tôi là biết, mẹ tôi luôn nghiêm khắc cấm cản. Phụ nữ ấy hả, chơi đùa thì được, nhưng không phải ai cũng có thể đưa về nhà, huống chi là một gia tộc như nhà họ Cố mà lại không coi trọng xuất thân của nhà gái ư?” Tống Đình Uy rất đồng cảm về điều này. Lúc trước ba mẹ anh ta cũng ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được Lâm Tiêu.
Chỉ có điều, thế sự sau này lại khó liệu.
Quý Minh Sinh nói tiếp: “Lão Đại, anh đỡ thay cho Lâm Du một nhát dao trong hôn lễ, chuyện này đã gây chấn động toàn thành phố. Cố Đông Quân là bạn trai của Lâm Du sẽ thật sự không thèm để ý sao? Dù cho anh ta không thèm để ý thì ba mẹ anh ta cũng bỏ mặc à? Tôi thấy nếu anh không ngại chờ, vậy thì chờ bọn họ xảy ra mâu thuẫn đi.”
“Tôi không biết bọn họ có để ý hay không, tôi chỉ biết là bọn họ vẫn bên nhau rất hạnh phúc. Chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ ở bên nhau thôi là tôi...” “Lão Đại yên tâm, đừng vội...” Quý Minh Sinh an ủi, “Nếu như chờ không nổi cách này, thì tôi còn một cách khác nhanh hơn, hữu hiệu hơn.”
“Cách gì?”
“Lúc trước, scandal của đại minh tinh Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân chẳng phải gây xôn xao ầm ĩ sao? Dương Liễu Nhi và giả dối tranh công và lừa gạt tiền quyên góp đã mất hết danh dự, có thể tái xuất hay không là cả một vấn đề. Hơn nữa, tôi nghe nói cô ta vốn có ý định tái hợp với Cố Đông Quân, anh nói xem nếu lúc này Dương Liễu Nhi đến tìm Cổ Đông Quân thì Lâm Du sẽ nghĩ gì?”
Tổng Đình Uy rất hài lòng với cách này, “Cậu nói tiếp đi, nói rõ chút.”
“Bạn gái cũ của tình địch là người trợ giúp tấn công tốt nhất! Bây giờ Dương Liễu Nhi vẫn còn kẹt ở nước ngoài không dám về nước. Lão Đại, các anh vẫn chưa chọn được người phát ngôn cho dự án mới đúng không? Nếu không có gì trở ngại thì giúp Dương Liễu Nhi một tay đi, sau đó hai người có thể hợp tác theo như nhu cầu của đôi bên.”
Tống Đình Uy ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cách này tương đối có thể thực hiện được, “Tốt lắm lão Nhị, nếu việc này thành công, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn”
Quý Minh Sinh cười nói: “Ha ha, vậy xin cảm ơn lão Đại trước.”
***
Lúc Lâm Du nhận được cuộc gọi từ một số lạ là lúc cô đang học bài trong ký túc xá. “Alô?”
“Tiểu Du hả cháu?”
Giọng nói rất quen thuộc, rất thân thiết, nhưng cô nhất thời không nhớ ra được là ai.
“Bác là mẹ của Đông Quân đây, chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện rồi.” Lâm Du bừng hiểu ra, “Chào bác gái, bác tìm cháu có việc gì không ạ?” “Mạo muội quấy rầy cháu, cháu rảnh không? Chúng ta đến nơi nào đó trò chuyện nhé?”
“Vâng ạ.”
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Lâm Du lễ phép cúp điện thoại, tâm trạng đột nhiên vô cùng căng thẳng. Nhanh vậy mà đã phải gặp phụ huynh rồi? Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà. Thật ra Cố Đông Quân đã đề cập với cô rất nhiều lần, bảo là ông bà Cổ đều tán thành chuyện của bọn họ, muốn mau sớm gặp mặt cô, nhưng cô đều từ chối khéo. Lần này bà Cố chủ động hẹn gặp, cô thực sự không thể từ chối được nữa rồi.
Sau khi căng thẳng qua đi, cô vội vàng gọi điện cho Cố Đông Quân, “Alô, mẹ anh hẹn gặp mặt em.” “Ừm, mẹ hỏi anh số của em, không sao đâu, em cứ gặp mẹ đi.” Giọng anh rất nhỏ, nghe giống như đang họp vậy. “Anh đang họp hả?”
“Um.”
“À, vậy em cúp máy đây, em đi chuẩn bị để lát nữa ra ngoài gặp mẹ anh.” “Ừm.”
Cúp máy, Cổ Đông Quân liền gửi tin nhắn WeChat đến “Đừng căng thẳng, mẹ thấy anh bận bịu không rảnh ở bên em nên muốn quan tâm và hỏi thăm tình hình gần đây của em thôi. Mẹ hỏi em chuyện gì thì em cứ trả lời đúng theo tình hình thực tế là được.”
Lâm Du đang định hồi âm thì Cố Đông Quân lại gửi tới một tin nữa ba mẹ chồng mà, huống chi em lại không xấu.”
“Con dâu xấu xí cỡ nào cũng phải gặp
“Biết rồi,
Cô đọc tin nhắn mà bật cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, nhắn lại cho anh một câu anh tập trung họp đi.”
Buổi chiều, Phan Tuệ đến nhà hàng đã hẹn trước từ sớm. Vì chiếu cố Lâm Du nên bọn họ hẹn gặp ở gần trường học. Bà không đến một mình mà còn dẫn theo em dâu bên nhà mẹ bà đến, tên là Dương Nhân. Lúc Lâm Du tới đã thấy hai vị trưởng bối ngồi ở đó, bà Cổ mặt mũi hiền lành, còn vị kia thì ánh mắt hơi kỳ lạ. Vừa vào cổng, cô liền đi nhanh qua, “Xin lỗi bác gái, cháu đến muộn ạ.” “Không đâu, là hai bác đến sớm thôi. Chào cháu, mau ngồi đi.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Du, đây là mợ của Đông Quân, bác và bà ấy cùng đi dạo phố, bác nói phải qua gặp cháu, thể là bà ấy nhất định đòi theo, cháu không ngại chứ?” Lâm Du lắc đầu, “Dạ không ạ.” Cô thấy vị kia trẻ trung hơn Phan Tuệ rất nhiều nên bèn lễ phép gọi, “Chào dì
a.”
Đã là mợ của Cố Đông Quân thì hẳn bà ấy chính là mẹ của Phan Khả Vận? Chả trách bà ta lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Chắc chắn Phan Khả Vân đã nói xấu mình và Lâm Thiên trước mặt bà ta rôi.
Lâm Du nghĩ thầm. Dương Nhân trêu ghẹo: “Ôi, sao không gọi tôi là mợ? Dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi mà.”
“...” Lâm Du tắt tiếng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ tới mang tai.
Phan Tuệ vội giải vây cho cô, “Dương Nhân, em đừng trêu con bé, không thấy con bé đang rất căng thẳng sao?... Tiểu Du à, cháu đừng để ý đến bà ấy, cứ gọi là dì đi.”
Lâm Du mỉm cười, gật đầu. Sau đó, Phan Tuệ hỏi cô vài chuyện về cuộc sống và học tập, cũng chẳng hỏi cô có lo lắng về vấn đề sống chung với Cổ Đông Quận hay không. “Bác đi nhà vệ sinh một lát, hai người cứ trò chuyện nhé. Cháu ăn nhiều chút đi Tiểu Du, cháu gầy quá đấy.”
“Vâng, bác gái.”
Phan Tuệ vừa đi, Dương Nhân liền bắt đầu hỏi tới, “Tôi cũng gọi cháu là Tiểu Du như chị tôi nhé.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Du này, bây giờ cháu đang ở với Đông Quân hay ở đâu?”
“Không ạ, cháu ở trong ký túc xá của trường.” “Vậy thì bao lâu các cháu gặp nhau một lần?” “...” Lâm Du ngoài mặt vẫn cười, nhưng trong lòng rất bồn chồn, bà Cố cũng chẳng hỏi mấy chuyện này, bà ấy hỏi làm gì chứ? Cô trả lời chi tiết: “Không cố định ạ, rảnh thì chúng cháu sẽ gặp nhau, không rảnh thì không gặp. Anh ấy bận việc của anh ấy, cháu bận việc của cháu.”
Dương Nhân thoáng nhìn về phía nhà vệ sinh, chắc chắn Phan Tuệ đã vào trong rồi mới hỏi một cách khó hiểu: “Tiểu Du này, tôi nói chuyện khá thẳng nên sẽ có vài lời khó nghe, cháu đừng thấy lạ nhé.” Lâm Du ngây người, khó hiểu nhìn bà ta. “Haizz, tôi sẽ nói thẳng với cháu vậy. Chị của tôi hiền lành nhu nhược, không nói được mấy câu nặng lời. Nhưng chuyện này có liên quan đến tiền đồ tương lai của Đông Quân, chị ấy là mẹ nên không nói được, tôi là mợ, nhìn thấy mà sốt ruột, thôi thì để tôi làm người xấu vậy.”