Đi hay không anh cũng không phản đối.
Một cái xác không hồn ngồi đâu cũng như nhau mà phải không?
Chu Đình rất coi trọng lần xem mắt này. Nhà bà Trần rất lợi hại, không thua kém nhà họ Cố chút nào, có thể nói là thật sự môn đăng hộ đối. Cô gái xem mặt hôm nay tên là Khương Tư Ý, con gái duy nhất của em trai bà Trần, hai mươi lăm tuổi, đang tuổi xuân, mới tốt nghiệp trường đại học Colombia về. Chưa kể đến điều kiện gia đình thì cả học thức cũng vô cùng xứng đối với Cố Nam Hách.
“Con trai, vui vẻ lên chút đi. Lần đầu gặp mặt, phải để cho gia đình người ta có ấn tượng tốt chứ.”
Cố Nam Hách gật đầu, giãn ra một nụ cười2cứng đơ.
“Ôi trời, nhìn còn khó coi hơn cả khóc, như vậy sao được? Con lúc nào cũng được con gái thích, trùng hợp cô Trần này lại thích con, tốt nhất là con nên nắm chặt cơ hội.
“Được rồi mẹ, mẹ thích là được.” “Mới nói vài câu con đã khó chịu rồi?” “Không không, mẹ cứ nói tiếp đi.”
“Con...”
Đang nói thì cửa nhà hàng mở ra, bà Trần xuất hiện ở cửa, “Chào bà Cổ.”
Chu Đình lập tức đứng lên, cũng lôi kéo Cố Nam Hách đứng dậy, mặt mũi tươi cười đi ra đón, “Bà Trần, có bị tắc đường không?” “Tạm ổn. Nơi này thật không tệ, Nam Hách đúng là rất tinh mắt. Mới đi qua khu ngắm cảnh Hồ Loan, đèn đuốc sáng choang.” Bà Trần nhìn nhìn Cố Nam Hách, gật6đầu tán dương, “Ừ, đúng là càng ngắm càng thấy đẹp trai. Chả trách cậu ta luôn có nữ minh tinh không biết trời cao đất dày bám theo.”
Phía sau là cả nhà Khương Quân.
Khương Quân chính là em bà Trần, là một doanh nhân nổi tiếng, một mình quản lý hai tập đoàn lớn.
Bà Khương xuất thân từ gia đình nhà binh, bây giờ là phu nhân toàn chức.
Con gái duy nhất của họ là nữ chính trong buổi xem mắt ngày hôm nay - Khương Tư Ý. Khương Tư Ý mặc bộ váy liền màu trắng, khóe môi nhếch lên khẽ mỉm cười, yên lặng khôn khéo khoác tay đi bên cạnh mẹ. “Đây chính là Tư Ý sao?” Chu Đình càng nhìn Khương Tư Ý càng hài lòng, “Thật có khí chất, dáng người cũng3đẹp. Tôi luôn muốn có đứa con gái ưu tú ngoan ngoãn như thế này.”
Bà Trần mỉm cười nói, “Nếu chuyện mai mối này thành, không phải nó sẽ là con gái cô sao?”
“Phải phải phải.” Mọi người chào hỏi lẫn nhau. Khương Quân và Cố Giang vốn đã quen biết, cũng có cùng quan điểm về hôn nhân của con cái, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được. Vì vậy hai ông chồng ngồi với nhau, uống rượu, dùng bữa, tán gẫu chuyện thể sự, ít tham dự vào chuyện mai mối. Khương Tư Ý như còn thẹn thùng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Nam Hách, bị phát hiện thì lập tức né tránh, vô cùng e lệ. Cố Nam Hách là người nổi tiếng. Từ khi mới biết yêu, cô ta đã thích mẫu9đàn ông đẹp trai, nhiều sức hút, tài năng như thế này.
Nhưng thông tin ngoài lề cho biết Cố Nam Hách là tay chơi thích hẹn hò với minh tinh người mẫu, nên cô ta đã từng bỏ qua không thích anh nữa.
Vậy mà sau đó lại nghe bác Cả nói, thật ra Cố Nam Hách không phải là người như vậy, đều là báo chí viết loạn. Cố Nam Hách rất hiếu thuận. Vì vậy cô ta lại cố lấy dũng khí, quyết định xem mặt anh một lần.
Một lần gặp gỡ này, cô ta biết mình hoàn toàn đã bị chinh phục. Cố Nam Hách anh tuấn lạnh lùng khiến cô ta hoàn toàn ngã gục.
Hai ông bố nói chuyện đầu tư, ba vị phu nhân cũng nói chuyện rất hòa hợp, chỉ có hai nhân4vật chính thì lại rất lúng túng ngượng ngùng. Bất chợt bà Trần đề nghị: “Nam Hách, không phải trong khách sạn có một rạp chiếu phim tư nhân sao? Cháu dẫn Tư Ý đi xem phim đi, thanh niên nên đi chung với nhau.”
Khương Tư Ý xấu hổ đỏ mặt, khẽ hỏi mẹ, “Được không mẹ?” Bà Khương cười cười, “Đi đi, mẹ biết con muốn ra ngoài từ lâu rồi.”
Chu Đình khẽ huých cùi chỏ vào Cố Nam Hách, “Đi đi, chăm sóc Tư Ý thật tốt.”
Cố Nam Hách gật đầu cứng nhắc như tượng gỗ, vô cùng nghe lời, muốn gì làm nấy. Hai người rời khỏi nhà hàng, không khí lập tức lạnh như băng. Cố Nam Hách đi thẳng một mạch đằng trước, Khương Tư Ý đi phía sau, không thể trao đổi một lời cũng như một ánh mắt nào được. Khương Tư Ý chạy lắt nhắt theo sau, thở hổn hển nói: “Anh đi chậm một chút. Em đi giày cao gót, không đi nhanh được.” Cố Nam Hách lịch sự liền đi chậm lại.
Khương Tư Ý lấy can đảm đi lên, chủ động khoác cánh tay anh.
Anh cứng đờ người, nghi ngờ quay lại nhìn cô ta. Trong nháy mắt cô ta đỏ mặt, xấu hổ nói: “Giúp em chút được không?” Cố Nam Hách không lên tiếng, quay đầu tiếp tục bước đi. Khương Tư Ý mãn nguyện, nghĩ thầm, Tư Ý rằng anh lạnh lùng nhưng vẫn có chút ấm áp. Đến rạp chiếu phim, Khương Tư Ý lại nói: “Thật ra em muốn đi xuống dưới ngắm cảnh. Nơi này nhìn rất lãng mạn, có được không?”
“Không thành vấn đề.” Cố Nam Hách không biểu lộ cảm xúc.
Buổi tối tháng tư, gió se se lạnh, không khí ngoại ô trong lành hơn ở trung tâm thành phố. Trong không khí tràn ngập hơi nước, dưới ánh đèn chiếu xuống, một tầng hơi nước lượn lờ trên mặt hồ. Khách sạn này do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, toàn bộ cao ốc nằm gọn trong lòng hồ, xung quanh là mặt hồ bao la, nhìn bên ngoài giống như nửa tinh cầu thủy tinh hình bầu dục lộng lẫy xa hoa. Gần đây, kiến trúc khách sạn Hồ Loan còn giành giải thưởng lớn của quốc tế, được cả thế giới ca tụng. “Ôi, trăm nghe không bằng một thấy. Nơi này thật sự quá đẹp!” Khương Tư Ý xách chân váy, nhảy cẫng lên chạy đi chạy lại trên lối đi trên mặt hồ.
“Anh biết không, lúc còn ở nước ngoài, có rất nhiều bạn học hỏi em có phải Hồ Loan đẹp như trong phim ảnh không. Em nói em chưa từng tới nên không biết. Tối nay em sẽ gửi ngay email cho bạn bè, nói rằng Hổ Loan còn đẹp hơn cả trong video , để bọn họ phải đến đây tự thưởng thức.”
Nghe được người khác ca tụng khách sạn của mình, Cố Nam Hách cũng có chút thỏa mãn, cười nhạt, “Cảm ơn.” Khương Tư Ý lại đỏ mặt, duyên dáng cúi đầu cười, e lệ mãi không thôi.
Cô ta nói: “Mẹ em nói mẹ anh rất sốt ruột chuyện hôn nhân của anh, không ngừng thúc giục.”
“Đúng là như thế.”
Cô ta lại hỏi: “Anh xem mặt nhiều lần rồi phải không?”
“Không hề”
“Gặp em là lần thứ mấy rồi?”
“Lần đầu tiên.”
“Thật sao? Em cũng lần đầu tiên xem mặt. Hi hi, thật khéo.”
Cố Nam Hách không ngu ngơ, dĩ nhiên nhìn ra là Khương Tư Ý có ý với mình.
“Anh xuất sắc như vậy, xung quanh lại có nhiều phụ nữ nhưng vẫn độc thân. Có phải anh kén chọn quá không?” Cố Nam Hách cười khổ, “Duyên chưa đến.”
“Vậy nếu bây giờ duyên đến thì sao?”
Cố Nam Hách nhìn ánh mắt đầy hi vọng lại có chút hồi hộp của cô ta, nói: “Tùy duyên.”
“Vâng, tùy duyên. Chúng ta cũng để tùy duyên đi. Em hi vọng chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn rồi mới nói đến những chuyện khác.”
“Được, cũng tốt.” “Hi hi, em thật sự rất vui vì ý kiến của chúng ta giống nhau.” Cố Nam Hách không biết nói gì, chỉ biết trầm mặc.