“Tiểu Hi, chị đừng lúc nào cũng đè nén cảm xúc không vui trong lòng, hãy ra ngoài giải sầu nhiều hơn, quen thêm vài người bạn. Chỉ cần ra ngoài là chị sẽ ổn thôi.” Phương Tiểu Hi gật đầu, “Ừm, chị biết rồi.” Sở Dương xoa xoa bụng dưới vẫn chưa nhô lên của mình, nói bằng giọng trẻ con: “Ôi, không ngờ thím Hai đã trở thành chuyên gia ẩm thực rồi, nấu súp điêu luyện thể kia, nồi súp gà cho tâm hồn" này thật là ngon quá đi.” Phương Tiểu Hi bị các cô chọc cho cười không ngừng.
Đương nhiên Lâm Thiên biết Sở Dương đang cố ý nói xỏ mình, nhưng chẳng thèm để ý, lên mặt kẻ cả: “Ừ, chờ cháu ra đời, để xem anh chị dạy cháu chọc tức mẹ2cháu thế nào nhé. Cháu nhìn mẹ cháu kìa, bây giờ có thể là hiền thê lương mẫu. Đến khi cháu chào đời, nhất định cháu phải vạch trần bộ mặt thật của mẹ cháu, để bản tính mẫu dạ xoa của mẹ cháu lộ ra nhé.” Sở Dương vừa bực mình vừa buồn cười, giậm chân la ầm lên: “Lâm Thiển, em dạy hư cục cưng của chị!”
Lâm Thiển cười đắc ý, “Mới thế mà chị đã không chịu nổi rồi sao? Cái này chỉ mới bắt đầu thôi, sớm muộn gì chị cũng phát điên vì con cái mười mấy hai mươi lần. Đến lúc đó chị đừng gọi điện tìm em kể khổ nhé.” Sở Dương: “Có cần khoa trương vậy không? Sao chị không thấy em phát điên?” Lâm Thiên cười khổ, “Chẳng phải đang6ở ngoài đường sao, em phải giữ sĩ diện chứ. Về nhà là em biến thân thành chiến sĩ sắt thép đấu trí đầu dùng với hai tên quỷ nhỏ ngay. Nếu không có chiều nào thì em rất ngại nói mình đã có hai đứa con.” Ba người đi vào một tiệm đồ sơ sinh chọn mua vài thứ.
Sở Dương hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác yêu thương của một người mẹ, nhìn thấy đồ dành cho em bé nào cũng muốn mua về.
Nếu Lâm Thiển không ngăn lại, có lẽ cô đã dọn nguyên cái cửa hàng về nhà.
Nghe các cô trò chuyện về chuyện gia đình và chuyện nuôi con, Phương Tiểu Hi chẳng những không thấy lạc lõng, mà còn cảm thấy rất buồn cười. Cô thật sự vô cùng ngưỡng mộ tính cách3phóng khoáng lạc quan của Lâm Thiển. Cho dù gặp phải khó khăn gì cô ấy cũng có thể sống một cách tích cực. Nếu không phải đột nhiên gặp được Khương Tư Ý, có lẽ cô đã nhẹ nhõm không lo nghĩ trọn ngày.
“Chị họ, chị Hai, trùng hợp quá, gặp được mọi người ở đây.” Sở Dương và Lâm Thiên ngoái đầu lại, thấy Khương Tư Ý đứng đó một cách tao nhã. Sau lưng cô ta có một vệ sĩ đi theo, xách rất nhiều “chiến lợi phẩm”.
Không chờ các cô đáp lời, cô ta đã niềm nở chạy tới, quan sát Phương Tiểu Hi bằng ánh mắt vui mừng, “Đây chẳng phải cô Phương sao, hóa ra cô là bạn của chị họ và chị Hai tôi.”
Khương Tư Ý không hề phát hiện vẻ bối9rối trên mặt ba người, vô cùng vui mừng nói: “Hay quá, vậy chúng ta cũng có thể làm bạn. Người nhà của tôi đều rất thích phim của cô. Cô là nữ diễn viên mà tôi thích nhất, thật đấy... Chúng ta cùng đi ăn đi, tôi mời.”
Lâm Thiển: “...”
Sở Dương: “...”
Lâm Thiển và Sở Dương nhìn nhau, không hiểu hướng đi của kịch bản này cho lắm. Vị hôn thê của Cố Nam Hách thân thiết với người yêu cũ của anh thế kia, điều này... bình thường sao? Có điều, các cô cũng không nói gì thêm. Dù sao chuyện của Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi cũng chưa công khai, Khương Tư Ý không biết cũng bình thường. Hơn nữa, thời điểm cô ta xuất hiện, Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi đã4chia tay, dòng thời gian cũng không trùng hợp. Khiển các cô bất ngờ là Phương Tiểu Hi lại mỉm cười, tự nhiên hào phóng nói: “Lần trước cũng nhờ có cố giúp đỡ, tôi vẫn chưa chính thức cảm ơn cô, chầu ăn này để tôi mời mới đúng.” Hai tay Khương Tư Ý ôm hai bên má, khẽ đung đưa người, nhìn Phương Tiểu Hi với vẻ mặt sùng bái, “Oa, có thể ăn cơm với thần tượng, tôi thật sự quá vinh hạnh, quá kích động.” Lâm Thiển: “...”
Sở Dương: “...” Khương Tư Ý ngoảnh lại nói với vệ sĩ: “A Lực, đưa cái túi màu đen cho tôi... Những thứ khác anh cầm về để trong phòng tôi đi.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
A Lực không hỏi nhiều, mà gã cũng không có quyền hỏi nhiều, biết điều cầm đồ đạc rời đi. Khương Tư Ý tham gia vào tiểu đội dạo phố của các cô, phong cảnh của bức tranh lập tức thay đổi. “Chị à, giờ chị đang mang thai, không nên dùng mỹ phẩm dưỡng da như lúc trước đâu. Chị nên đổi sang sử dụng mỹ phẩm chuyên dùng cho thai phụ đi.” “Chị Hai, da của chị thật sự quá đẹp. Chị gầy thế này, có ai nhìn ra chị là gái hai con đâu. Nói chị mười tám tuổi cũng có người tin đấy. Cô thấy đúng không Tiểu Hi?” “Ừ.” Phương Tiểu Hi hơi lúng túng. Thật ra ai cũng lúng túng. EQ của Khương Tư Ý rất cao, nhất là cái miệng, ngọt ngào vô cùng. Trái một câu chị họ, phải một câu chị Hai, xưng hô hết sức thân mật, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thân thiết.
“Chỗ này cách Park Tower không xa, hay là chúng ta đến nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của Park Tower đi.” Khương Tư Ý đề nghị. Sở Dương do dự, “Chị biết nhà hàng Pháp đó, rất nổi tiếng, cũng rất khó đặt chỗ. Bây giờ chúng ta qua đó chắc chắn sẽ không có bàn đâu.”
Khương Tư Ý tự đắc: “Đó là nhà hàng của bác em mở, không cần hẹn trước, càng không cần xếp hàng. Chị họ, chị Hai, hiếm khi em được ăn cơm với thần tượng như hôm nay, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh ăn một bữa thật ngon. Nhà hàng của bác em là nơi tuyệt vời nhất.”
Lâm Thiển không có ý kiến, Phương Tiểu Hi cũng không, vậy đương nhiên Sở Dương cũng không có lý do để từ chối, “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Đến nhà hàng Pháp, bởi trước đó Khương Tư Ý đã “cải trang vi hành” trong nhà hàng, cho nên từ giám đốc nhà hàng đến nhân viên phục vụ đều biết tới tiếng tăm lừng lẫy của vị đại tiểu thư họ Khương này. Cô ta vừa đến, tất cả mọi người đều đồng loạt nâng cao tinh thần lên 120%, khép na khép nép “phục vụ” cô ta. “Đại tiểu thư, mời ngồi bên này.” “Đây là thực đơn, mời cô xem qua.” “Hôm nay bếp trưởng đề cử món ốc sên hấp và gan ngỗng rán. Đại tiểu thư không ngại dùng thử với bạn bè chứ?”