Vị quản lý này hết sức lấy lòng nịnh nọt, luôn cúi người bốn mươi lăm độ. Gọi xong đồ ăn không lâu, Lâm Thiên chợt phát hiện, nhà hàng chất khách khi nãy giờ đây đã trở nên trắng trợn, chỉ còn lại duy nhất bàn của các cô.
Thật kỳ lạ, lúc các cô đi vào, rõ ràng là bàn bên cạnh vừa mới lên đồ ăn cơ mà. Với lại, những khách cũ xếp hàng chờ vào sảnh ăn ban nãy cũng không thấy đâu nữa. Sở Dương và Phương Tiểu Hi cũng phát hiện ra sự thay đổi này. Chỉ chốc lát sau, một nhóm nhân viên phục vụ liền đứng xếp hàng dọn món. Vừa bưng thức ăn, quản2lý vừa giới thiệu, phục vụ kiểu này còn tốt hơn cả khách sạn năm sao.
“Đại tiểu thư, đồ ăn của bốn vị đã lên đủ, mời từ từ thưởng thức. Có vấn đề gì cô cứ gọi, tôi sẽ đến ngay.”
“Được.”
“Vậy tôi xin phép lui xuống, không quấy rầy bốn vị dùng cơm nữa. Dùng cơm vui vẻ.” Quản lý lui ra sau, người vẫn khom như cũ. Thái độ phục vụ kiểu cách thể này khiến ba người Lâm Thiên chẳng thoải mái chút nào.
Ba người các cô, Sở Dương là thiên kim nhà giàu, Lâm Thiển là thiếu phu nhân nhà quyền thế, còn Phương Tiểu Hi tốt xấu gì cũng từng là minh tinh hạng A. Các cô đã6từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng, nhưng chưa từng thấy
một nhà hàng bình thường nào phô trương thế này. Khương Tư Ý cho rằng mình đã suy tính vô cùng chu đáo, bèn tự khen: “Tiểu Hi, cô đừng lo, xung quanh sẽ không có ai chụp lén đâu.”
Phương Tiểu Hi quả thực vừa mừng vừa lo, cười khan hai tiếng, “Ha ha, cô lo lắng quá rồi, bây giờ chẳng có ai chụp hình tôi cả.” “Dẫu vậy cũng phải để ý, lỡ bị biến thái chụp lén đăng lên mạng thì chẳng biết truyền thông sẽ viết về cô thế nào đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chị thấy đúng không chị Hai?” Lâm Thiển hơi nghẹn3họng, “Đúng...” Sao cô lại có cảm giác như đang ngồi bàn chống thế này? Chẳng thà đi ăn lẩu thịt nướng 45 đồng một người còn sướng hơn. Sở Dương mơ hồ có linh cảm xấu. Sao cô cứ cảm thấy hôm nay Khương Tư Ý đang khoe khoang vậy chứ?! Khương Tư Ý thật sự không biết trước đây Tiểu Hi và Nam Hách đã từng qua lại sao? “Chị, chị ăn nhiều chút đi. Lúc này là lúc chị cần bồi bổ nhất đấy.”
“Cảm ơn, cứ để chị tự nhiên.”
“Chị Hai, chị cũng ăn nhiều vào nhé. Chị gầy thế này, không cần phải giảm cân đâu.”
“Ơ, ha ha, tôi đâu có giảm cân, sinh ra đã gây vậy rồi.”9Ngay vào lúc Sở Dương và Lâm Thiên đều cảm thấy có gì đó sai sai thì ngoài cửa chợt vang lên giọng của nhân viên phục vụ, “Hoan nghênh Tổng giám đốc Cố, mời vào trong, các cô ấy đang dùng bữa rồi ạ.” Tổng giám đốc Cố Cố Nam Hách!
Ba người đều thoáng ngạc nhiên, tay cầm dao của Phương Tiểu Hi bất giác run lên, lưỡi dao chạm vào đĩa sứ, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. “Qua đây Nam Hách.” Khương Tư Ý lập tức đứng dậy, nhảy cẫng lên ngoắc anh, “Anh tới đây nhanh nào, em đi dạo phố gặp được chị họ và chị Hai, còn gặp được Phương Tiểu Hi nữa.” Cố Nam Hách4đi được hai bước thì chợt đứng khựng lại. Ánh mắt anh lấp lóe, cổ họng căng ra. Phải cố gắng kiềm chế lắm anh mới khống chế được hơi thở dồn dập của mình.
Người đang ngồi đối diện Khương Tư Ý, bóng lưng đang đưa về phía anh chính là bóng lưng của Tiểu Hi. Người đó... là Tiểu Hi... Bọn họ còn chưa kịp biểu lộ đau khổ thì Khương Tư Ý đã thích thú chạy đến.
Cô ta chạy đến trước mặt Cố Nam Hách, nhón chân ôm choàng lấy cổ anh như đang ở chốn không người, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, sau đó làm nũng: “Tưởng là lâu lắm anh mới tới, sợ mấy chị đói bụng nên bọn em đã ăn trước, anh không để ý chứ?”
Cố Nam Hách chậm chạp trả lời: “Không...”. “Biết ngay là anh sẽ không để ý mà. Nào, mau lại đây. Lúc dạo phố em thấy thương hiệu áo sơ mi mà anh hay mặc vừa ra mẫu mới, em cảm thấy anh mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.” Nói rồi, Khương Tư Ý bèn lấy áo sơ mi trong túi giấy màu đen ra, vừa nói vừa cầm áo ướm lên người Cố Nam Hách.
“Em mua theo số đo của anh đấy. Em thấy cái áo này chỉ có mặc trên người anh mới gọi là áo sơ mi thôi, còn mặc trên người người khác thì chỉ là một mảnh vải.”
Cố Nam Hách: “...”
Lâm Thiển: “...” Và Phương Tiểu Hi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để ngoảnh lại: “...”
Sở Dương ngồi tại chỗ ho khan, “Khụ khụ khụ... Đừng rải thức ăn chó nữa, chị đang ăn cơm mà.” Hàm ý của cô là: Đừng có làm tôi buồn nôn! Cố Nam Hách vô cùng lúng túng, “Giữ đi, lát nữa anh cầm về.”
“Anh không thích sao?” Khương Tư Ý áp vào ngực anh hỏi nhỏ. Tư thế đó, ánh mắt đó, biểu cảm đó, chỉ có cặp đôi thực sự yêu nhau tha thiết mới có.
Cố Nam Hách cũng hạ giọng: “Thích chứ, cảm ơn.”
“Hi hi, anh thích là tốt rồi, với em mà còn khách sáo làm gì?” Sở Dương quả thật không nhìn nổi nữa. Nếu nhìn tiếp, có lẽ cô sẽ nôn thật mất. Cô che mắt, ngoắc tay, nói: “Hách, em ăn thì ngồi xuống, còn không thì đi nhanh lên” Trọng điểm là câu cuối cùng. Chẳng đợi Cố Nam Hách đáp lại, Khương Tư Ý đã kéo tay anh đến trước bàn ăn, “Phục vụ, lấy thêm một cái ghế nữa... Anh ngồi cạnh em nhé, em thích ngồi cạnh anh.” Cố Nam Hách: “...” Lâm Thiển: “...” Đầu óc của Phương Tiểu Hi đã đờ ra, chẳng có thời gian để thể hiện cảm xúc. Đây tuyệt đối là một bữa Hồng Môn Yến, còn tra tấn tinh thần hơn cả lấy mạng người nữa. Sở Dương, Lâm Thiển và Phương Tiểu Hi điều hiểu dụng ý của Khương Tư Ý. Đáng tiếc, Cố Nam Hách lại không hiểu. Tâm trạng của Cố Nam Hách cực kỳ phức tạp, nhiều cảm xúc đang nhảy nhót trong đầu, cuối cùng một cảm xúc có tên “trả thù” đã dẫn đầu, giẫm lên những cảm xúc khác để leo lên vị trí cao nhất, chiếm cứ đầu óc anh. Khương Tư Ý chỉ kéo nhẹ một cái, anh đã nghe lời ngồi xuống, an vị trước mặt Phương Tiểu Hi.
Phương Tiểu Hi có muốn trốn tránh cũng không tránh khỏi. Dù không nhìn phía trước, không cố ý nhìn anh thì khóe mắt cũng sẽ nhìn thấy anh.
Cô ngồi đó, thoáng chốc cảm thấy thức ăn đã mất hết mùi vị. Trái tim giống như bị gậy sắt phang mạnh, đau đến nỗi đánh mất chức năng của vị giác và khứu giác.
Cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại anh sẽ thế nào. Hoặc tình cờ gặp trên đường, hoặc gặp tại tiệc rượu, hoặc ở công viên nào đó sau nhiều năm, bọn họ dắt theo con riêng của mình, mỉm cười nhìn nhau.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ của họ lại diễn ra nhanh vậy, nhanh đến nỗi vết thương của cô vẫn còn đang rỉ máu.