Ông ta hoàn toàn không thừa nhận mình bạo hành Hà Hâm, lời nói rất thận trọng, luôn dùng những từ như “phản kháng”, “tự vệ chính đáng”, “ngăn cản một tí” để hình dung, nhất định không thừa nhận mình đã đánh người.
Lúc này Hà Hâm vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có biện pháp đổi chất với Kim Bách Minh
Kim Bách Minh muốn nói ra sao cũng được.
Phòng làm việc của Thủ trưởng Đội đặc nhiệm Dã Lang
Cao Kỳ Khâm đưa khẩu cung và video về Kim Bách Minh cho Cố Thành Kiêu xem
Cố Thành Kiêu xem mà trợn mắt há mồm giống như mọi người “Còn có kiểu nói năng này à? Tôi thật sự được mở mang tầm mắt rồi.”
“Lão Đại, bên Đội trưởng Thẩm có bản ghi âm hiện trường
Đoạn ghi âm đó có3thể lật ngược lời nói dối của Kim Bách Minh.”
Thẩm Tự An vừa lật xem bản khẩu cũng vừa lắc đầu nói: “Chưa chắc, chúng ta chỉ có bản ghi âm không có hình ảnh
Kim Bách Minh nói Hà Hâm bị chứng rối loạn cảm xúc, bệnh tình phát tác
Ông ta có thể nói những âm thanh ẩu đã ầm ĩ đó thành Hà Hâm đang đánh ông ta
Mặc dù trong bản ghi âm có tiếng kêu cứu của Hà Hâm, nhưng với bản lĩnh lợi hại của Kim Bách Minh thì nói không chừng ông ta sẽ nói Hà Hâm mắc bệnh hoang tưởng.”
Cao Kỳ Khâm: “Cũng có nghĩa là cho dù chúng ta đưa đoạn ghi âm nghe trộm ra, cũng chưa chắc buộc tội được Kim Bách Minh?”
Thẩm Tự An: “Nửa này nửa kia, để xem luật sư biện hộ thế0nào, xem tòa án phán ra sao, cũng như phải xem giám định thương tích của Hà Hâm đã.”
Lúc này Lý Bất Ngôn hốt hoảng gõ cửa, “Lão Đại, vừa rồi Cục cảnh sát gọi điện tới
Nếu không có chứng cứ mới có sức mạnh thì Kim Bách Minh sẽ được bảo lãnh ra.” Ngụy Nam nổi giận đùng đùng nói: “M* nó, cái tên để tiện này phải bắt hắn ngồi tù mọt gông!” Tổng Cảnh Du luôn trầm mặc đột nhiên đề nghị: “Nếu bản ghi âm của chúng ta chưa chắc có thể định tội Kim Bách Minh, vậy lấy nó ra sẽ bại lộ hành tung của chúng ta, còn làm Kim Bách Minh đề cao cảnh giác, thế chẳng phải chúng ta mất nhiều hơn được sao?”
Cố Thành Kiêu nhìn anh ta, không thể không thừa nhận, rất nhiều5lúc suy nghĩ của Tổng Cảnh Du gần như tương thông với anh.
Thẩm Tự An nói: “Nói thật thì nếu không phải chuyện bạo lực gia đình này, thì tôi tin, chúng ta sẽ nghe được càng nhiều tin có giá trị hơn
Đến bây giờ chúng ta mới chỉ cầm được tin tức của Lão Đoàn, cái này vẫn mãi không đủ.” Tính tình Ngụy Nam luôn nóng nảy, nói năng rất thẳng thắn, anh ta nói: “Nếu người như Kim Bách Minh mà được thả ra, chắc chắn sẽ ra tay với Hà Hâm, chết không đối chứng chính là cách tốt nhất.” Tổng Cảnh Du: “Nhưng nếu chúng ta lấy chứng cứ nghe trộm được ra thì chính là rút dây đồng rừng.”
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nghe ý kiến của mọi người
Một bên là các chiến hữu đã giữ vững cương4vị gần hai năm, một bên là người yêu và người thân của mình, anh đã rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Cố Thành Kiêu suy tính trong chốc lát rồi ra lệnh: “Kinh Ngư, cậu tiếp tục theo sát Kim Trang Sùng
Tiểu Cao Tử, sau khi Kim Bách Minh được bảo lãnh ra, cậu dẫn đội theo dõi ông ta sát sao
Ngụy Nam, sự an nguy của Hà Hâm giao cho cậu.”
“Vâng!” Các thành viên đồng thanh nhận lệnh.
Cố Thành Kiêu đi đến trước mặt Ngụy Nam, khẩn khoản nói: “Tôi đã bồi tội bằng hạnh phúc gia đình mình
Cậu nhất định phải bảo vệ mẹ vợ tôi cẩn thận.”
“Vâng!” Ngụy Nam đáp ứng Cố Thành Kiêu.
Tin Kim Bách Minh được bảo lãnh làm Lâm Thiển và Trương Hiểu Mạch không chấp nhận được
Hôm đó, Cố Thành Kiêu vừa bước chân ra9cửa thì Lâm Thiển vội vàng đi ra ngoài
Cô cự tuyệt Trương Khai đi cùng, cũng không tự mình lái xe mà gọi xe đi thẳng đến Cục cảnh sát
Trên đường đi, Lâm Thiển gọi điện do Trương Hiểu Mạch, “Alo, dì Mạch, dì đến chưa?”
Mới sáng sớm Trương Hiểu Mạch đã ngồi canh trước cửa Cục cảnh sát, “Dì đang ở cửa, luật sư của Kim Bách Minh vừa đi vào.” “Dạ, cháu đến ngay lập tức..
Bác tài, phiền bác lái xe nhanh chút, tôi có việc gấp.”
Tại Cục cảnh sát, luật sư đã làm xong thủ tục cần có
Kim Bách Minh được bảo lãnh, tự do đi lại trong thời hạn bảo lãnh, nhưng không được rời khỏi thành phố này, không được đến bệnh viện thăm Hà Hâm với bất kỳ lý do gì
Lúc ký tên, Kim Bách Minh còn tranh luận vài câu với cảnh sát về quyền thăm bệnh, nhưng cuối cùng vẫn ký tên thỏa hiệp.
Xe luật sư chuẩn bị đã đỗ trước cửa Cục cảnh sát, “Ông Kim mời đi bên này.” Kim Bách Minh lặng lẽ nói: “Luật sư Hoàng, chuyện tiếp theo vất vả cho anh rồi.”
Luật sư vừa khom lưng vừa gật đầu, “Ông Kim yên tâm
Tôi rất tự tin với vụ kiện này, chứng cứ hiện có rất có lợi cho chúng ta.”
Bộ dạng Kim Bách Minh đắc ý hả hê, “Được, vậy giao cho anh.” Luật sư mở cửa xe, “Ông Kim mời lên xe.” Kim Bách Minh khom lưng chuẩn bị lên xe thì Lâm Thiển đột nhiên từ bên cạnh xe luồn tới, xách thùng nước tạt thẳng lên đầu bọn họ
Kim Bách Minh và luật sư Hoàng, hai tên này từ đầu đến chân ướt như chuột lội
Quan trọng nhất là thùng nước này là thùng nước bẩn của quán ăn sáng đối diện đặt ở trước cửa
Bên trong không những là cơm thừa canh cặn chưa kịp đổ đi của ngày hôm qua mà còn có nước canh mì đậu nành bánh bao nóng hôi hổi của bữa sáng
Luật sư Hoàng buồn nôn liên tục, chỉ Lâm Thiển như một thằng điên, “Cô cô cô...”
“Cô cái gì cô? Một thằng luật sư nói năng lắp bắp, phẩm chất đạo đức tệ hại thì thôi đi, năng lực hành nghề quá thấp kém, còn hất mặt làm luật sư?!”
Lâm Thiển vọng thùng nước nên thẳng vào tên luật sư đó, “Không muốn bị liên lụy thì cút xéo ngay, nếu không sẽ có phần của ông đó!” Luật sư Hoàng ngã bệt xuống đất, thuận thế bò đi
Kim Bách Minh thì ngơ người từ lâu, trên trán bóng loáng dầu mỡ còn có sợi mì dính lên
Thùng nước thiu này thôi không chịu nổi nên ông ta chưa phản ứng kịp.
Lâm Thiển xách thùng đập Kim Bách Minh, “Nói mẹ tôi là bà điên đúng không? Nói mẹ tôi bạo hành ông đúng không? Tôi nói cho ông biết, cả nhà tôi đều là người điên, nhất là tôi, là vua điện trong lũ điện
Quãng đời sau này của ông chờ đọ sức với vua điện như tôi đi
Tôi trẻ hơn ông cả chục tuổi, chờ ông chết xuống lỗ rỗi thì tôi cũng sẽ đào mộ ông lên!!!”
Thùng nhựa nên cảm giác đau có hạn, nhưng Kim Bách Minh bị đánh mấy cái thì đột nhiên nổi điên đánh lại
Ông ta giật lấy cái thùng đập lại Lâm Thiển
Đúng lúc này, Trương Hiểu Mạch cũng đi ra, cầm nắm hạt tiêu vung vào Kim Bách Minh.
“Hắt xì!” Kim Bách Minh sặc liên tục, nước mắt nước mũi ròng ròng, không thể mở mắt ra.
“Cảnh sát đầu, người đâu, cảnh sát!” Kim Bách Minh hét to, ở đây là trước cửa Cục cảnh sát đấy.
Cửa lớn của Cục cảnh sát vào lúc này đóng chặt, trước cửa cũng không có ai đứng, nhân viên cảnh sát bên trong đều bận việc của mình
Chỉ có vài người qua đường lác đác bu lại xem náo nhiệt
Lâm Thiển lớn tiếng mắng: “Mọi người đến xem đi, nhanh lấy điện thoại ra chụp hình lại đi
Cái loại người này, đúng, chụp rõ mặt ông ta vào
Ông ta tên Kim Bách Minh, là Chủ tịch của tập đoàn Kim Thị, ông ta bạo hành mẹ tôi, đánh mẹ tôi bị thương trầm trọng, mẹ tôi đáng thương vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, thế nhưng ông ta được bảo lãnh tự do, ông ta xứng không?” Cao Kỳ Khâm vẫn đứng trong chỗ tối theo sát hành tung của Kim Bách Minh, vừa nhìn thấy màn này thì kinh ngạc không thôi
“Đội trưởng Cao, đó là chị dâu đấy, có cần ngăn cản không?”
“Không cần đâu, cảnh sát cũng không chạy ra mà.” “Nhưng tôi sợ chị dâu sẽ chịu thiệt.” “Ồ, vậy là cậu chưa chứng kiến sự lợi hại của chị dâu chúng ta rồi.”