TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 831: Ông ta chạy không khác gì chó

Từ đầu đến vai ông ta nhuốm đầy ớt bột hồng hồng.

Một cơn gió thổi qua làm người đi đường bị sặc, Lâm Thiển và Trương Hiểu Mạch cũng ho khù khụ.

“Khụ khụ khụ, đây chính là tỉ phú danh tiếng lẫy lừng, Kim Bách Minh.” Lâm Thiển long trọng quay sang “giới thiệu” với người đi đường, “Người đàn ông giống tên trộm chó này đánh mẹ tôi nứt xương sườn, còn giấu mẹ tôi trong nhà để giấu tội, làm mẹ tôi bị chảy máu trong nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn hôn mê trong phòng hồi sức cấp cứu chưa tỉnh lại.”

Người đi đường vang lên tiếng xì xào

Trong đám đông chợt có người hỏi: “Ông ấy là ba cô sao?” “Không, tôi và ông ta không có quan hệ gì hết

Ông ta là chồng sau3của mẹ tôi

Họ kết hôn hai mươi năm, vậy mà ông ta nỡ hành hung người đầu gối tay ấp với mình hai mươi năm bị thương nặng, còn không cho đi điều trị

Đây chính là mưu sát, chính là mưu sát!”

Mắt Kim Bách Minh cay không chịu nổi, càng đau càng nhắm chặt, càng nhắm chặt lại càng đau

Ông ta tức giận vô cùng, chưa từng có ai dám làm như vậy với ông ta, cũng chưa bao giờ ông ta thê thảm như vậy trước mặt người khác.

Luật sư Hoàng liền đẩy đám người ra, tất nhiên, đám đông cũng tự động tránh khí độc” trên người anh ta

Anh ta chạy vọt vào đồn cảnh sát hồ lên, “Bên ngoài có người gây chuyện mà các anh không biết sao? Sao không mau ra ngoài cản đi!”

Người1ta đã lao vào đồn cảnh sát thì tất nhiên cảnh sát không thể lờ đi, đành phải ra tay cứu người

Khi cảnh sát đi ra ngoài, Lâm Thiển đang đứng diễn thuyết về “thành tích vĩ đại” của Kim Bách Minh

Cô nói: “Không ngờ ông ta là nhà từ thiện trứ danh mà lại bạo hành gia đình, dám làm không dám nhận, thừa dịp mẹ tôi đang hôn mê bất tỉnh, trước mặt cảnh sát cắn ngược lại mẹ tôi, nói mẹ tôi bạo hành ông ta.” “Mọi người nhìn xem, người bạo hành thì bình an vô sự, còn người bị bạo hành thì đang nằm viện chưa biết sống chết thế nào

Có đạo lý này sao? Bản lĩnh nói dối của ông ta còn lợi hại hơn cả bản lĩnh kiếm tiền của ông ta3nữa ấy chứ.”

Cảnh sát nhanh chóng kiểm soát hiện trường.

Là người bị kiện, Lâm Thiển và Trường Hiểu Mạch được mời vào đồn cảnh sát

Là bên bị hại, Kim Bách Minh được cảnh sát đưa đi đến bệnh viện giám định vết thương

Đây là yêu sách kiên quyết của ông ta.

Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát bưng trà nóng đến cho hai người, vô cùng lễ phép hỏi: “Cổ phu nhân, có cần liên hệ với Thủ trưởng Cổ giúp cô không?”

Lâm Thiển vội vàng lắc đầu, “Không cần đầu, cảm ơn anh.”

Cảnh sát lặng lẽ nhìn tay của hai dì cháu: “Có phu nhân khiến chúng tôi phải nhìn cô với ánh mắt khác rồi.”

Lần đầu tiên Lâm Thiển có cảm giác ánh mắt cung kính của cảnh sát với mình không phải vì Cố Thành Kiêu, mà3vì chính bản thân cố.

Cô cười khổ nói: “Mục đích của tôi là vẫn muốn ông ta phải trả giá thật lớn, nhưng không đánh ông ta một trận thì cả đời tôi không nuốt trôi được cơn tức này.” Cảnh sát lặng lẽ tiết lộ, “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi đưa Kim Bách Minh đi giám định thương tích có báo về, trên người Kim Bách Minh không có vết thương nào, sau khi mắt được rửa sạch thì cũng không có gì đáng ngại

Ông ta có muốn truy cứu trách nhiệm cũng rất khó, thế nhưng nhất định cô phải xin lỗi ông ta, nộp chút tiền phạt.”

Trương Hiểu Mạch tức giận không thở được như bình thường, bất bình nói: “Hời cho ông ta quá, đáng nhẽ ra tôi phải cho thêm thạch tín vào9túi ớt bột.” Lâm Thiển không khỏi phì cười, duỗi tay khoác vai dì Mạch trêu chọc: “Dì Mạch, nếu bỏ thêm thạch tín thì chúng ta phải ngồi tù đấy

Như bây giờ là tốt nhất, chúng ta hả giận, ông ta mất mặt

Nghĩ đến cái lúc ông ta nổi trận lôi đình mà không làm gì được thì cháu buồn cười lắm, thấy rất hả hê.”

Lâm Thiển liếc cảnh sát một cái, làm mặt dày cười cười, vội vàng ngậm miệng

Không lâu sau, Kim Bách Minh dẫn luật sư quay lại

Lần này, bên cạnh ông ta còn có thêm bốn vệ sĩ mặc áo đen

Kim Bách Minh vừa ngồi xuống đã vô cùng nóng nảy đập bàn, “Lâm Thiển, cô đừng tưởng có Cố Thành Kiêu làm chỗ dựa mà tôi không dám động đến cô

Tôi sẽ kiện cô đến chết mới thôi!”

Thế mà Lâm Thiển còn giễu một câu, “Ai ui, ông Kim bây giờ không còn là người bị hại vô tội nữa sao? Kiện cáo chẳng phải là công việc của luật sư ông à? Hay là tay nghề luật sư của ông không dùng được?” Kim Bách Minh và luật sư Hoàng nghẹn họng tức tối

Con nhóc thối tha vô lý cậy mạnh có cái miệng thật ghê gớm, bọn họ muốn cãi lại cũng không được.

Dù sao luật sư Hoàng cũng là luật sư nên coi thường việc tranh cãi miệng lưỡi này, anh ta lôi kéo Kim Bách Minh, ra hiệu cho ông ta đừng tức giận.

Lâm Thiển nhìn thấy thì tấn công thẳng mặt luật sư Hoàng, “Anh là một luật sư lớn thì còn cố ra vẻ làm gì? Ông Kim tốn tiền thuê anh giúp ông ta đòi công lý mà anh lại ngăn ông ta nổi giận, vậy anh cứ tới đi.” Luật sư Hoàng bối rối

Anh ta chỉ là luật sư, am hiểu tranh luận trên tòa, còn trong cuộc sống thực tế thì anh ta thật sự coi thường chuyện tranh cãi

Kim Bách Minh không hề tin tưởng một ai, đến cả Hà Hâm ông ta còn không tin nữa là luật sư

Ông ta bắt đầu nghi ngờ nhìn luật sư Hoàng, thậm chí còn chất vấn thẳng thừng: “Anh đến giúp tôi hay muốn hạ bệ tối?” Luật sư Hoàng run trong lòng, hốt hoảng giải thích: “Ông Kim, tất nhiên tôi đến giúp ông đòi quyền lợi tốt nhất rồi.” Lâm Thiển lại cười khẽ nói: “Ông Kim, ông nhìn ra sao, vừa rồi luật sư Hoàng rất nhanh chân chạy trốn

Trước mặt mọi người mà anh ta lẩn như chó chui từ dưới xe ra, chỉ mong chạy thật nhanh, cũng không nói giúp ông một tiếng nào.”

Luật sư Hoàng: “...” Sắc mặt Kim Bách Minh càng lúc càng đen

Cảnh sát ra một điều đình, vừa đọc giám định vết thương vừa nói: “Chuyện nhỏ thôi, nói xin lỗi rồi bồi thường chút tiền là xong.”

“Đừng có mơ, tôi muốn kiện cô ta!” Tâm trạng Kim Bách Minh rất kích động, mắt bây giờ vẫn còn rất đau

Cảnh sát nhẫn nại nói: “Nhưng mà ông Kim này, rõ ràng ông không có vết thương, mắt cũng không có gì đáng ngại

Không đủ điều kiện cấu thành để khởi kiện, tòa án sẽ không thụ lý đâu.”

Kim Bách Minh hoài nghi nhìn luật sư lạnh giọng hỏi: “Chẳng phải anh nói là nắm chắc phần thắng sao?”

Luật sư Hoàng: “...”

Lâm Thiển lập tức nói leo vào: “Không nói như vậy thì làm sao lừa được tiền của ông? Dù sao ông cũng nhiều tiền hơn mà.”

Luật sư Hoàng: “...” Sao lại có cảm giác mình biến thành nhân thịt ở giữa bị hai bên nghiền ép?

Cảnh sát nói: “Ông muốn đi kiện thì cũng được thôi

Dù vụ án nhỏ này có đến được tay tòa án thì đầu tiên cũng sẽ hòa giải

Hòa giải bất thành thì sẽ phải thu xếp ít nhất một năm rưỡi, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là công khai xin lỗi, không khác gì với việc hòa giải ngay tại đây.”

Luật sư Hoàng chợt tỉnh lại, nói: “Chuyện vừa rồi đã được camera quay chụp được, nắm rõ ràng tình hình rồi kiểu gì cũng phải tố cáo cô gái kia tội cố ý gây thương tích cho người khác.” Cảnh sát cực kỳ nghi ngờ, “Camera: Camera ở đâu? Nếu camera quay được thì vui lòng lấy ra.” Luật sư Hoàng lại lắp bắp, “Các anh..

Ở cửa đồn cảnh sát mà không có, không có, không có camera sao?” Cảnh sát nghiêm túc giải thích: “Camera ở cửa đồn cảnh sát chỉ giới hạn ở trước cửa đồn thôi

Chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe, lại còn bị tường cản tầm nhìn, nên camera không quay đến được.”

Đọc truyện chữ Full