Chương 1408:
“Vù..”
Đúng lúc này, ba chiếc Hummer màu trắng vù vù lái xe tới, biển số xe đều là biển số hai số, mang theo vẻ kiêu ngạo.
Xe dừng ở lối vào bệnh viện, cửa xe mở ra, bảy tám nam nữ đi ra khỏi xe.
Cốc Oanh và những người khác quay đầu lại thì thấy Trịnh Càn Khôn và Trịnh Tuấn Khanh xuất hiện.
Bọn họ liếc mắt qua rồi vội vã đi về phía bệnh viện.
Tại sao Trịnh Càn Khôn lại ở đây?
Mấy người Cốc Oanh đang cầm điện thoại của họ hơi giật mình, họ rất ngạc nhiên khi ông ta xuất hiện ở đây.
Sau đó họ gật đầu nhẹ với Trịnh Càn Khôn, coi như chào hỏi.
“Xin chào, ông Trịnh”
Tuy cũng là vợ cả, nhưng về cơ bản, họ dựa vào chồng là chính, thậm chí chồng họ còn kém cả Trịnh Càn Khôn.
“Xin chào!”
Trịnh Càn Khôn nhẹ nhàng gật đầu với mấy người Cốc Oanh một cách lịch sự, sau đó nắm lấy Trịnh Tuấn Khanh đến chỗ Diệp Phi.
“Đứng thẳng lưng lê Trịnh Càn Khôn nghiêm khắc mắng Trịnh Tuấn Khanh.
Trịnh Tuấn Khanh cắn môi đứng yên.
Mấy người Cốc Oanh sửng sốt, họ không biết Trịnh Tuấn Khanh đã mắc lỗi gì mà khiến Trịnh Càn Khôn tức giận đến vậy.
Phải đây là cháu trai đích tôn của nhà họ Trịnh.
“Bốp bốp!”
Trịnh Càn Khôn tiến lên tát Trịnh Tuấn Khanh, đánh đến mức khiến hai má anh ta sưng lên.
Cái tát vừa rồi khiến Trịnh Tuấn Khanh bị rụng một chiếc răng.
“Cậu Diệp, từ bây giờ, Trịnh Tuấn Khanh sẽ là tài xế của cậu”
Trịnh Càn Khôn nhìn Diệp Phi và nói: “Trong năm tới, cậu muốn đánh muốn giết thằng bé thì cứ tùy ý”
“Hả?”
Mấy người Cốc Oanh chết lặng…
Trịnh Tuấn Khanh làm tài xế của Diệp Phi?
Làm sao có thể?
Điều này là quá điên rồ, quá vô lý, phải không?
Cốc Oanh mấy người đã bị sốc.
Lý Tịnh nói với họ rằng Diệp Phi có hiệp ước với nhà họ Trịnh, còn đưa cổ phần của bệnh viện Bác Ái cho Diệp Phi, nhưng Cốc Oanh, người luôn kiêu ngạo, lại không cho là đúng.
Làm sao một bác sĩ nhỏ lại có thể khiến nhà họ Trịnh coi trọng như vậy?
Nhưng bây giờ nhìn lại, hiện tại nhà họ Trịnh chỉ là muốn lấy lòng rồi lợi dụng Diệp Phi thôi, trong lòng bà ta tràn đầy ghen tị, nếu không, Trịnh Tuấn Khanh làm sao có thể là tài xế của Diệp Phi?
Nhưng Diệp Phi có tài có thế gì mà có thể khiến Trịnh Càn Khôn thấp thỏm như vậy?
“Diệp Phi, trước đây là tôi không đúng”
Trịnh Tuấn Khanh rõ ràng đã chấp nhận sự thật tàn khốc, chạm vào má đau rồi nhìn Diệp Phi.
“Từ bây giờ, tôi sẽ cắt sự ngông cuồng đi mà làm người”
Nhìn thấy Trịnh Tuấn Khanh mất đi ánh hào quang trước đây, ánh mắt như đứa con dâu đáng thương bị bắt nạt, khiến mấy người Cốc Oanh mấy người càng thêm khó hiểu.
Diệp Phi nhìn Trịnh Càn Khôn, cười nhạt: “Nhìn ông Trịnh thật lòng như vậy, chuyện đã qua rồi, tôi hy vọng sẽ không có lần sau”