TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1666

Chương 1666:

Hơn mười cô gái ăn mặc thời trang và quyến rũ đang tạo dáng trong nhiều.

tư thế khác nhau, họ luôn nở nụ cười ngọt ngào chụp ảnh bởi một nhóm đàn ông điển trai nghỉ Cũng có nhiều người đàn ông chơi bida và bản cung Bầu không khí sang trọng và hài hòa.

Nhưng mà Diệp Phi không tham gia với họ, thậm chí không nghĩ đến việc kết bạn và cầm lấy một cái đĩa để chọn đồ ăn.

“Tại sao mày lại ở đây?”

Khi Diệp Phi ăn xong một con tôm hùm, một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau Diệp Phi.

Diệp Phi quay đầu lại và thấy một người đàn ông đeo kính đang cầm một ly rượu đỏ và nhìn mình một cách hung dữ.

Diệp Phi nhổ ra một cái vỏ tôm: “Anh là ai?”

“Nhóc con, giả vờ câm điếc có phải không?”

Người đàn ông đeo kính chế nhạo: “Chúng ta đã gặp nhau trên chuyến bay đến Cảng Thành, sớm như vậy mà mày đã quên tao sao?”

“Ồ, ồ, người đàn ông bất lực, không, người đàn ông đeo kính”

Diệp Phi nhớ người bên kia là ai, Lục Khôn, người đàn ông đeo kính xung đột trên chuyến bay.

Sau đó anh tò mò hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện?”

Lục Khôn cười gần một tiếng: “Tao hỏi mày, tại sao mày lại ở chỗ này?”

“Tôi ở đâu thì mắc mớ gì đến anh?”

Diệp Phi không quen nhìn thái độ thiếu thân thiện của người kia: “Du thuyền này là của anh, hay anh chính là người tố chức tiệc tùng, hay là anh đã bao chỗ này?”

“Anh.”

Lục Khôn bị Diệp Phi chặn họng, bởi vì anh ta chẳng là gì cả.

Diệp Phi cắn thêm miếng bít tết: “Ai cũng là khách, ăn no thôi, hỏi nhiều là có thể no bụng được à?”

Lục Khôn nghiến răng nghiến tôi đến đây!”

“Tao muốn biết là ai đã mời mày đến đây?”

“Tao là bạn của cô Hàn, là do cô ấy mời Anh ta nhìn chằm chắm Diệp Phi với vẻ giễu cợt: “Đừng nói là cô Hàn mời anh đến đây, có đánh chết tao cũng không tin, một cô công chúa như cô ấy lại mời thằng chăn ngựa như mày”

“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho anh biết”

Diệp Phi mỉm cười nói: “Tiện thể nói cho anh biết anh đang bị bệnh, ở chỗ đông người không thích hợp”

Nói xong làm vẻ mặt chán ghét mà tránh ra mấy mét, lo lẳng người bên kia lây nhiễm.

“Mày.”

Lục Khôn gần như phát điên, muốn đánh chết Diệp Phi ngay tại chỗ.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nghiến răng chịu đựng, uống cạn ly rượu đỏ sau đó quay lại tìm người…

Diệp Phi hoàn toàn không quan tâm đến Lục Khôn, tiếp tục càn quét đồ ăn lên đĩa của mình.

Dù đây là một buổi tiệc nhưng hành động ăn uống thoải mái này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Họ nhìn chăm chăm vào Diệp Phi rồi thì thâm to nhỏ với nhau.

Cũng có vài cô gái che miệng cười nhẹ, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước tới, tuy mặc vest nhưng ánh mắt hung tợn, giống như dã thú ăn thịt người.

hoạt nhìn, đó là một người đàn ông dữ tợn vừa lên bờ.

Ông ta cũng đeo một bảng tên trên ngực với dòng chữ quản lý sảnh Tư Đồ ở Rose.

Đọc truyện chữ Full