Chương 2250
Bỗng nhiên Tô Lam nổi hết cả da gà lên, cô nhanh chóng dịch đến gần cửa xe, kéo tay cầm: “Dừng xel”
Tài xế cười cợt: “Cô Tô đừng lo lắng, tôi không phải người xấu”
“Anh không phải người xấu mà đưa tôi đến nơi vắng vẻ thế này hả? Điện thoại của tôi có hệ thống định vị đó, nếu anh không dừng xe lại, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức”
Tô Lam giơ tay lên nhấn 113.
Tài xế cũng không sợ: “Cô Tô, quan hệ giữa cô và anh Quan không đơn giản. Ở thành phố Ninh Lâm này, chưa từng có một ai dám đối xử với anh ấy như thế, trên xe lắp đặt thiết bị ngăn sóng điện từ rồi, cô không gọi điện thoại đi được. Chúng ta sắp đến nơi rồi, hay cô cứ xem thử thế nào rồi nói tiếp, được không?”
Sắp xếp kín kẽ đến vậy sao?
Tô Lam căng thẳng, tóc gáy dựng hết cả lên Nhưng bây giờ cô đã vào hang cọp rồi, chỉ có thể yên lặng xem tình hình thế nào.
Tài xế này nói không sai.
Nếu như anh ta biết quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn rồi thì ít nhất chứng tỏ được rằng bọn họ vẫn để ý tới điều này, bọn họ sẽ không làm cô bị thương.
Mãi đến tận khi.
Xe chậm rãi lái vào một viện điều dưỡng tư nhân.
Có người tới mở cửa xe: “Cô Tô, mời xuống xe”
Tô Lam bước xuống xe, bị người ta mời vào đại sảnh.
Cô vừa mới ngồi xuống ghế, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên từ phía sau: “Bác sĩ Tô, không ngờ phải không, chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy!”
Tô Lam quay đầu lại, hóa ra người đang đi tới là bệnh nhân nữ lúc sáng — Vương Bích Vân.
“Bà Vương, chẳng lẽ bà không biết bà làm thế này là tôi có thể kiện bà tội bắt cóc sao?”
Tô Lam cau mày lại.
Vương Bích Vân cười lạnh một tiếng: “Bắt cóc á? Nhà họ Vương chúng tôi vì cô mà sắp không còn người nối dõi đến nơi rồi, cô nói tôi bắt cóc cô? Cô có tư cách ấy sao?”
Có lẽ đang ở địa bàn của mình nên Vương Bích Vân vô cùng hung hăng.
Tô Lam cảm thấy hình như mình phải nằm vững cái gì đó: “Tôi không hiểu bà đang nói gì hết. Nếu như bà muốn tôi khám bệnh cho người nhà của bà thì mời đến bệnh viện.
Bây giờ tôi phải đi!”
Cô vừa mới đứng dậy, mấy vệ sĩ cao to khỏe mạnh xuất hiện ở cửa ngay lập tức.
Vương Bích Vân cười khẩy, đột nhiên liếc mắt với người trợ lý một cái.
Trợ lý hiểu ý, đi ra ngoài bằng cửa hông.
Hai phút sau, anh ta đẩy một cái xe lăn ra, một người trung niên bị bại liệt ngồi trên đó.
Người gầy trơ xương, khuôn mặt hốc hác, tóc bạc trắng nửa đầu.
Là Vương Tiến Phát!
Tô Lam ngạc nhiên, chẳng trách cô thấy người phụ nữ trước mặt quen như vậy.
Bây giờ nhìn thấy Vương Tiến Phát, cô mới thấy người phụ nữ giống Vương Tiến Phát đến bốn, năm phần.
Vương Tiến Phát mơ màng nhìn thấy Tô Lam, ông ta cứ như bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên giấy giụa điên cuồng.