Chương 2251
Ông ta trợn mắt nhìn Tô Lam, giơ nanh múa vuốt.
Nếu như ông ta không bị vải buộc chặt vào xe lăn thì e là đã xông lên căn chết cô luôn.
“Gϊếŧ chết mày! Con điếm thối tha, là mày hại tao, tao căn chết mày, tao phải gϊếŧ chết mày!”
Tô Lam lùi về phía sau hai bước, cau mày nhìn ông ta.
“Bây giờ bác sĩ Tô biết vì sao tôi phải mời cô đến đây rồi chứ? Em trai tôi bị cô hại thành thế này, chỗ đó… Bây giờ, nó không thể có con, không thể để lại đời sau, nhà họ.
Vương chúng tôi không thể có con cháu nữa rồi. Em trai tôi điên rồi, chúng ta phải tính món nợ này thế nào đây?” Vương Bích Vân hơi quá khích.
Tô Lam lạnh lùng nói: “Bà Vương, bà nói thế này thì không phải rồi. Lúc đầu, nếu như ông ta không bỏ thuốc tôi trước, lại đắc tội Quan Triều Viễn thì ông ta cũng không rơi vào bước đường này. Ông ta biến thành thế này là do ông ta gieo gió gặt bão. Tôi cũng chỉ là người bị hại, nếu như bà muốn tính sổ với tôi thì món nợ của tôi phải tìm ai tính?”
“Ha ha! Quả nhiên cô ta nói không sai, cô đúng là cái đồ điếm ăn cháo đá bát!”
“Ai?”
Vương Bích Vân không trả lời Tô Lam, chỉ lạnh lùng cười: “Nói thế nào thì cô và em trai tôi cũng có một đêm xuân nồng nàn với nhau, sao cô có thể quên nhanh như vậy hả?”
Nhắc đến buổi tối năm năm trước, mặt Tô Lam trẳng bệch: “Bà đang nói gì vậy hả? Tôi chẳng hiểu gì hết.
“Giả bộ đi, cô cứ tiếp tục giả bộ đi. Cho dù cô giả bộ thế nào thì cũng không thể che giấu được sự thật ấy…” Vương Bích Vân nói xong thì lấy một bức ảnh trong túi ra.
Đó là bức ảnh chụp Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đang dắt tay nhau đứng ở cổng nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.
“Các người muốn làm gì?” Giọng nói chói tai của Tô Lam vang lên.
“Bác sĩ Tô chớ lo lắng! Bây giờ đang là xã hội của pháp luật, huống hồ cô còn có Quan Triều Viễn làm chỗ dựa, chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như bắt cóc người đâu!”
Hai đứa trẻ ấy là tử huyệt của Tô Lam.
Tô Lam cố gắng hết sức khiến mình không e dè trước họ: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì hả, vừa nấy nói chưa đủ rõ sao? Nhà họ Vương chúng tôi là nhà giàu sang quyền quý, chín đời đơn truyền, bị người ta hại không còn khả năng giao hợp. Cũng may trời cao thương tình, vẫn giữ lại cho nhà họ Vương chúng tôi hai đứa cháu! Nếu là người nhà họ Vương thì đương nhiên chúng tôi phải đưa về! Bây giờ… Cô hiểu rồi chứ?”
“Không thể nào!” Tô Lam ngạc nhiên thốt lên: “Đó là con của tôi, là con của một mình tôi, tôi tuyệt đối không giao cho bà”
“Con của một mình cô á? Nực cười! Một mình cô sinh được sao? Bây giờ cô sinh cho tôi xem đi! Nếu như cô không sinh được thì tôi phải dẫn đứa trẻ đi!”
“Các người… Các người là lũ cướp!”
Vương Bích Vân cười chế giễu: “Tôi không cần biết cô nói thế nào, cô coi bọn tôi là kẻ cướp cũng được. Dù sao, chuyện này cũng do cô mà ra, cô phải chịu trách nhiệm.
Cô nói đi, ngoan ngoãn giao con cho tôi hay muốn tôi dùng tới pháp luật? Quan Triều Viễn có tiền thì làm được gì chứ? Dưới xã hội pháp chế, anh ta không thể đổi trắng thay đen.
Chỉ cần làm giám định ADN xác định em trai tôi là cha của hai đứa trẻ thì nhà họ Vương chúng tôi có tám mươi phần trăm thẳng vụ này trên tòa.
Đến lúc đó, cho dù cô chấp nhận hay không thì chúng tôi vẫn sẽ mang hai đứa trẻ đi. Chỉ như dã tràng xe cát mà thôi, chẳng bằng bây giờ chúng ta gặp nhau rồi chia tay trong vui vẻ.