Chương 3046
Tống Chỉ Manh vô cùng tội nghiệp nhìn về phía Tô Lam, tố cáo với cô: “Tô Lam, em mau quản lý chồng em đi kìa!
Có hiểu kính trên nhường dưới kính lão đắc thọ là gì không vậy?”
“Tuổi chị lớn thì không sai, nhưng sự thông minh vẫn còn ở giai đoạn trẻ sơ sinh, tính ra cũng có thế gọi là kính già yêu trẻ rồi” Nghe sự ngụy biện của Quan Triều Viễn, Tống Chỉ Manh chỉ thiếu việc phun thẳng một búng máu ra ngoài Cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó trực tiếp khoác tay Tô Lam: “Không thèm để ý chú nữa, dù thế nào bản kế hoạch tôi đã chuẩn bị rồi. Nếu không thì Tô Lam, em theo chị hùn vốn đi, chúng ta cùng nhau làm một Chương trình nghệ thuật tổng hợp đứng đầu toàn quốc!”
Tô Lam gật đầu: “Em là một bác sĩ, nếu như chị Tống tin tưởng lời của em, em rất sẵn lòng tự mình đề cử”
Tống Chỉ Manh vừa nghe thấy lời này liền cảm động suýt rơi nước mắt: “Quan Triều Viễn chú xem đi, chuyện đúng đắn cuộc đời chú chính là cưới một người vợ thấu tình đạt lý như vậy, hiểu rõ đạo lý, thông minh nhanh trí như vậy”
Ba tiếng trôi qua nhanh chóng, máy bay dừng lại ở sân bay tư nhân của Quan Triều Viễn Tô Mỹ Chỉ có triệu chứng say máy bay nghiêm trọng, Lần này, nếu không chuẩn bị trước khi lên máy bay kỹ càng, e rằng ba tiếng này sẽ khó mà chịu được.
Máy bay mới vừa dừng hẳn, Tô Lam liền mò tới buồng lái: “Duy Hưng, em gái tỉnh chưa?”
Tô Duy Hưng đặt iPad trên tay xuống, quay đầu liếc nhìn căn phòng nhỏ bên trong: “Tô Mỹ Chỉ, em tỉnh chưa?”
Không có ai trả lời Trái tim của Tô Lam chùng xuống, chạy vọt vào trong, ‘Vừa mở rèm ra đã thấy Tô Mỹ Chỉ nắm co ro trong góc ôm gối, run rẩy liên tục.
“Bé Chỉ, con bị sao vậy?”
Tô Lam giật mình, vội vã bế cô bé lên.
‘Sau khi ôm lấy cô bé, Tô Lam mới phát hiện không chỉ sắc mặt cô bé tái nhợt mà cả người còn lạnh ngắt.
Quan Triều Viễn dường như cũing nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh nhanh chóng đi theo.
Tô Mỹ Chỉ vừa nhìn thấy cha của mình, nước mắt kìm nén đã lâu ngay lập tức dâng trào: “Cha ơi, con sợ!”
Hóa ra từ lúc Tô Mỹ Chỉ lên máy bay, bởi vì đã uống thuốc nên mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi Toàn bộ hành trình của máy bay mất khoảng ba giờ, nhưng Tô Mỹ Chỉ chỉ ngủ được hơn một tiếng đã tỉnh dậy.
‘Sau khi tỉnh dậy, cô bé thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm. Cô bé sợ hãi núp ở trong góc run lẩy bẩy.
Chỉ dám yên lặng chảy nước mắt, không dám khóc thành tiếng.
Cứ như vậy suốt đến khi đợi được máy bay dừng hẳn, nghe được giọng nói của Tô Lam, sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, cảm xúc của cô bé mới đột nhiên bùng nổ.
Quan Triều Viễn xót xa ôm Tô Mỹ Chỉ, không ngừng dỗ dành.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước lời hỏi thăm của Quan Triều Viễn, đầu óc Tô Lam cũng trở nên mơ hồ.
Đây không phải là lần đầu tiên con bé này đi máy bay, thế nhưng cô bé không kìm được cảm xúc mà thành ra thế này thực sự là lần đầu tiên.
Tô Mỹ Chỉ khóc rất thương tâm, ngay cả Quan Triều Viễn cũng không thể nhanh chóng dỗ dành được.