Chương 3051
Thu xếp xong cho hai đứa bé, Lục Anh Khoa đi đến.
Anh ta xách hành lý của Quan Triều Viễn, dẫn hai người lên luôn phòng tổng thống ở tầng mười hai.
Lục Anh Khoa để hành lý ổn thoả, anh ta vừa mới đi, Tô Lam liền bị người nào đó ôm vào lòng Hơi thở của người đó thổi bên tai cô.
Giọng điệu của anh trầm thấp: “Sợ hả?”
Tô Lam muốn quay lại, nhưng Quan Triều Viễn không cho.
Cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay Quan Triều Viễn đặt ngang hông mình.
“không phải là sợ, có chút khẩn trương thôi ạ”
“Sao phải khẩn trương?”
Tô Lam thẳng thắn thành khẩn: “Vừa rồi cô Ninh kia…”
Quan Triều Viễn bỗng nhiên dùng sức, giống như là hận không thể ôm cô khảm vào trong người.
“không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ cần em thôi.”
Tô Lam không biết làm sao, khế cười: “Em biết, chỉ là em đang nghĩ, lần này về thủ đô, so với tưởng tượng gian nan hơn một chút”
Quan Triều Viễn nghe giọng điệu bất đắc dĩ đấy của cô, trong lòng hơi trùng xuống, liền xoay cô lại Hai người mặt đối mặt, ánh mắt chung về một chỗ.
Quan Triều Viễn cau mày: “Thế nên em đổi ý? Muốn chạy trốn, muốn lâm trận rút lui2”
Tô Lam mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn anh hỏi: “Anh sẽ để cho em trốn đi sao?”
“không biết nữa, nhưng dù e chạy đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm được em”
“không sao đâu, nếu em đã ở lại bên anh, thì sẽ không dễ dàng buông tay như thế. E sẽ không đi nịnh nọt, lấy lòng, đi hùa theo. Nhưng em sẽ lễ phép, có mức độ, cố gắng không để thành mất lễ nghĩa”
Khóe miệng Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhếch lên: “Ngoan”
Tô Lam thản nhiên nhìn anh: “Nhưng mà, em phải nói trước, cô chú có thế không thích em, nhưng nếu bọn họ làm nhục em.”
Cô còn chưa nói xong, tay Quan Triều Viễn liên đè lên môi cô: “Xuyt”
Tô Lam sửng sốt Thật ra trước khi đi, cô đã nghĩ đến hết tất cả mọi tình huống có thể xảy ra.
Chỉ cần cha mẹ Quan Triều Viễn không làm nhục người thân của mình, cô sẽ nhẫn nại hết mức có thể, ít nhất cô sẽ không để cho Quan Triều Viễn cảm thấy khó chịu.
“Anh mang em đến là để thông báo cho họ, không phải hỏi ý kiến của họ. Người phụ nữ của ai, không ai được phép làm tổn thương hay bắt nạt cô ấy, hiểu chưa?”
Tô Lam nghe Quan Triều Viễn nói như thế, hốc mắt thấy hơi cay cay.
Cô tựa đầu vào ngực anh.
“Vâng”
Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu người nhà Quan Triều Viễn đòi đoạn tuyệt quan hệ, dùng tất cả quyền lực trong tay đi uy hϊếp, bắt anh chia tay với cô thì sao, Quan Triều Viễn sẽ lựa chọn như thế nào.
“Chồng ơi, em thấy hơi mệt rồi”
Tô Lam dựa vào lồng ngực anh, yếu ớt vô cùng Quan Triều Viễn liền ôm ngang cô, bế lên: “Đi tắm uyên ương hết mệt luôn”
Tô Lam đập anh mấy c: “Hạ luu, ai muốn tắm uyên ương với anh?”