TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3052

Chương 3052

Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chắm: “Em là bà Quan, không tắm với em, chẳng lẽ em muốn ăn tắm với người khác hả?”

Tô Lam liền trầm mặt “Anh dám!”

“Đương nhiên không dám”

Quan Triều Viễn cười cười, hôn lên trán cô.

Đêm nay, Tô Lam ngủ an ổn trong lòng Quan Triều Viễn.

Nhưng Quan Triều Viễn lại không thoải mái như thế.

Anh cúi đầu nhìn gò má cục cưng nhà mình, ngón tay thon dài khẽ đi theo viền khuôn mặt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Tô Lam mơ màng cọ cọ trong lòng anh.

Khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ nhếch lên: “Đồ hồ ly.”

“Em không phải hồ ly đâu…

Tô Lam mơ màng đáp lại, giống như là nói mớ, “Yên tâm, ngày mai anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em hết.”

Giọng Quan Triều Viễn bây giờ nhẹ nhàng, nhưng, chắc chắn mười phần.

Từ tai nạn giao thông năm năm trước, trên lưng anh đã treo một mạng người Người khác cho rằng anh nợ nhà họ Quan một mạng, nhưng…

Nào có ai biết, năm năm đó anh sống trong đau khổ, gian nan vượt qua như thế nào?

Anh đã từng cho rằng, đời này của mình sẽ tăm tối không có ánh mắt trời.

Cho đến khi Tô Lam xuất hiện.

Cô giống như ánh mặt trời ấm áp, hoà tan thế giới lạnh băng của anh.

Ấm áp kia vừa lọt vào, cuối cùng không thể buông bỏ.

Ở đây gần một năm, vì bảo vệ được Tô Lam, anh đã tự tập kết lực lượng riêng mình, còn mở cả thị trường nước ngoài.

Vì anh tuyệt đối không để ai có thể nắm được điểm yếu của mình.

Cũng tuyệt đối không để ai lợi dụng điểm yếu đó làm tổn thương Tô Lam cùng con của bọn họ.

Đại thọ của ông nội là vào lúc bảy giờ tối, nên ban ngày còn chút thời gian Để tránh có kẻ dụng tâm tỉ mỉ điều tra ra hai đứa bé, mấy ngày này, bọn họ không gặp mặt trực tiếp mấy đứa, chỉ gọi điện video qua điện thoại dặn dò các con mấy câu.

Buổi sáng, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đi chọn lễ phục.

Tô Lam chọn một bộ đầm dài đơn giản nhạt màu.

Kiểu dáng ngắn gọn vừa vặn phác hoạ được thân hình của oô, khí chất cao sang thu hút ánh nhìn người khác.

Quan Triều Viễn sảng khoái quẹt thẻ: “Lấy cái này đi”

Hai người đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp, bồng anhn “Chiều nay đến chỗ này với anh nhé?”

Tô Lam do dự nhìn anh: “Sao anh không đưa m về nhà họ Quan?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn ảm đạm đi đôi chút.

“Buổi chiều em sẽ biết”

Đọc truyện chữ Full