TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3053

Chương 3053

Tô Lam cần môi “Theo em thấy thi, nếu như… Em nói là nếu như thôi, để ấn tượng của cô chú về em tốt hơn một chút, chúng mình đến đó sớm một chút, sẽ là tương đối có lễ nghĩa”

“Anh hiểu ý em, đó là nguyên nhân anh bảo chiều nay em đi với anh đến đó đấy”

Tô Lam vẫn không hiểu lời của anh lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Quan Triều Viễn dẫn cô đến nhà hàng xoay trên Tầng cao nhất của Trung tâm Thương mại Thế giới, Sau khi ăn xong, anh lái xe ra vùng ngoại ô bên ngoài đường vành đai ba.

Trên thủ đô đông người nhiều xe, đi một chút: lại bị tắc.

Tô Lam cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ ăn xong rồi mới đi Bởi vì khi đến chỗ đó, đã qua hai tiếng.

Khu vực bên ngoài đường vành đai ba, là chỗ đất có phong thuỷ không kém.

Đăng trước là sông lớn, phía sau là dãy núi.

Mà ở giữa sườn núi, lại có một khu tưởng niệm.

Tô Lam cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía giữa sườn núi “Chỗ chúng ta đến, là ở đây sao?”

Quan Triều Viễn gật đầu, dắt tay cô: “Đi thôi”

Tô Lam vẻ mặt nghỉ hoặc, rốt cuộc Quan Triều Viễn muốn dần mình đi gặp ai?

Chẳng lẽ gặp bà cụ Lệ quã qua đời?

Gô từng nghe Quan Triều Viễn nói qua, bà nội anh đã mất Hai người càng đi gần đến giữa sườn núi, tâm trạng của Quan Triều Viễn càng xuống thấp, thậm chí có thể cảm giác được từ người anh tỏa ra cảm giác bí bách đè ép.

Loại cảm giác này, khiến cô gần như nghẹt thở.

Trong lòng Tô Lam, bồng có nỗi bất an lan toả.

Cô đưa tay, cầm chặt tay Quan Triều Viễn Một đường không nói, Tô Lam cảm thấy chỗ đó gần ngay trước mắt, nhưng cảm thấy đã đi rất lâu anh quỷ một chân xuống đất, đặt một bó cúc non lên bỉa mộ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên bia mộ.

Tô Lam bên cạnh cũng ngồi xốm xuống theo, Ánh mắt cô nhìn sang bia mộ, kinh ngạc phát hiện, trên bia mộ lại là tấm hình một cô thiếu nữ.

Nụ cười của thiếu nữ tươi sáng như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo giống như trẻ con.

Cặp mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lọi.

Nhưng trong hình, thiếu nữ còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ đến mười mấy đôi mươi.

Ánh mắt Tô Lam nhìn xuống bên dưới.

Mộ của Lệ Bảo Bối Tên đáng yêu như thế, nhìn một cái cũng biết là khi cô bé còn sống, chắc chắn là bảo bối được cả nhà yêu thương chiều chuộng.

Bỗng nhiên Tô Lam có chút thương cảm.

Rốt cuộc cô bé này là ai?

Quan Triều Viễn nhìn tấm hình ấy, mọi buồn phiền bị đè nén nãy giờ, dường như được khơi gợi hết ra ngay trong thời khắo này.

Nhưng lúc anh nói chuyện, lại vững vàng cực kỳ: “Cục cưng, anh đến thăm em đây.”

Anh?

Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn: Lệ Bảo Ngọc là em gái Quan Triều Viễn?

Trước nay cô không hề biết Quan Triều Viễn còn có em gái.

Đọc truyện chữ Full