Một âm thanh như xé vải vang lên, ngân quang trên cửa đá lấp lánh một hồi rồi biến mất, Lâm Hiên khẽ thở ra, cấm chế này quả không tầm thường, phải tốn tới nửa canh giờ cuối cùng mới phá được.
Lâm Hiên có chút lo lắng về hành tung hai lão quái vật kia, hắn nhanh chóng đưa tay ra khẽ ấn một cái. Thạch môn lập tức ầm ầm mở ra.
Một động huyệt rộng lớn mấy trăm trượng xuất hiện trước mặt, Lâm Hiên dùng thần thức quét qua không phát hiện cấm chế ẩn tàng nào nữa, hắn liền bước vào trong.
Cả thạch quật trống trải, ở vị trí chính giữa có một cái đài cao hình dạng cổ quái giống như tế đàn thời thượng cổ.
Tế đàn cao chừng bảy tám trượng có bậc đá dẫn lên trên.
Rất nhanh ánh mắt của Lâm Hiên liền dừng lại ở phía bên cạnh bậc đá, nơi đó có hai thạch tượng mặt người thân rắn nhìn như vật chết nhưng lại phát ra linh lực nhàn nhạt.
Đây chính là một loại khôi lỗi do viễn cổ tu sĩ chế tác. Lâm Hiên lúc xông vào Tàng bảo các Linh dược Sơn đã gặp qua, không ngờ ở đây cũng gặp thứ tương tự.
Dường như ngửi thấy khí tức của người sống, trong mắt thạch tượng bắn ra những tia sáng đỏ yêu dị rồi sống lại.
Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co lại, lòng thầm kêu khổ. Hai tên Na Già này có tu vị Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong thật không dễ trêu vào.
Không có thời gian để dây dưa với chúng ở đây. Trong mắt bắn lóe lên tia tàn khốc, Lâm Hiên phất tay phải một cái, Phù Bảo đã hiện ra trong lòng bàn tay. Hắn muốn dùng thời gian ngắn nhất để phá hủy hai tên kỳ đà cản mũi này.
"Thiếu gia, khoan đã! " Nguyệt Nhi đột nhiên cất tiếng nói.
"Sao vậy?".
"Hai quái vật này không hề có địch ý với chúng ta."
"Hả?"
Lâm Hiên nghe xong trong lòng rúng động, ánh mắt quét qua người hai thạch tượng lần nữa, trong mắt chúng tuy lấp lóe hồng quang nhưng không có chút sát ý. Xem ra vì quá lo lắng về hai lão quái kia mà nhất thời hắn đã sơ sót.
Lâm Hiên chợt cười lên khanh khách rồi từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc bội lệnh phù chưởng môn nhân.
Ngọc bội bị hắn nắm trong tay, pháp ra linh lực cổ quái.
Lúc này hồng quang trong mắt hai thạch tượng biến thành thuần phục, động tác cũng dừng lại. Sắc mặt Lâm Hiên đầy vui mừng. Xem ra ngọc bội này có thể thao túng khống chế chúng.
Lâm Hiên đưa tay đánh một đạo pháp quyết vào ngọc bội. Hai khỗi lỗi Na Già quả nhiên chấp hành theo động tác ra lệnh của hắn.
Có thể thu phục hai khôi lỗi Ngưng Đàn kỳ đỉnh phong đã không uổng chuyến đi lần này. Nhưng rất nhanh vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên khó coi, vì hai khôi lỗi này không đem cho vào trong túi linh thú được.
Lâm Hiên thở dài rồi nhanh chóng sải bước về phía bậc đá. Rất nhanh liền tới bên trên.
Một lồng sáng màu bạc xuất hiện ở trước mặt. Trong lồng sáng có ba cái khay tròn chia ra đựng các bảo vật.
Một cái bình ngọc, một tấm phù, một cái đai lưng màu xanh, ngoài ra còn thêm một quyển kỳ thư.
Trên mặt Lâm Hiên vẻ thất vọng, bảo vật ít hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Xem ra trong trường nổi loạn năm đó của Ngọc Huyền tông, đại bộ phận bảo vật đều bị cổ tu chia nhau lấy đi rồi.
Lâm Hiên hít sâu một hơi rồi truyền pháp lực vào trong ngọc bội, một luồng ánh sáng vàng bay ra, lồng sáng màu bạc lập tức tan biến.
Lâm Hiên đem bình ngọc vào trong lòng bàn tay, nút bình vừa mở thì một luồng dược hương lập tức tỏa ra, đổ ra bàn tay thì thấy có ba viên tiên đan màu trắng như tuyết, hương vị rất nồng đậm.
Thân là thiếu chủ của Linh Dược sơn nhưng Lâm Hiên hoàn toàn không nhận ra lai lịch và công hiệu của nó, hắn tạm thời cẩn thận thu vào túi.
Sau đó lấy tấm phù màu vàng xem qua một chút, mặt trên tấm phù họa một cái vòng ngọc cổ xưa, linh lực dao động trên tấm phù rất cổ quái. Có phần giống tấm Phù bảo do tu sĩ Ly Hợp kỳ luyện chế ra kia.
Sau khi thu lấy, ánh mắt lại lướt trên cái đai lưng.
Kiện cổ bảo này có chút khác lạ. Hắn đem một chút pháp lực truyền vào thì không thấy có dị tượng gì, đành thu về để chậm rãi nghiên cứu sau.
Sau cùng chính là quyển kỳ thư, Lâm Hiên đem thần thức nhập vào, sau một nửa tuần trà thì hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không rõ không kinh không hỉ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nãy giờ Nguyệt Nhi vẫn lẳng lặng đứng một bên. Lâm Hiên quay người rời tế đàn thì đột nhiên âm thanh ầm ầm truyền vào tai.
Tiếng động cực lớn giống như là trời đất sụp đổ khiến trong lòng hắn run lên, sắc mặt trở nên âm trầm.
Lâm Hiên không kịp ngợi, tay trái lật một cái. Mấy cây trận kỳ hóa thành mấy đạo hắc quang bắn ra, tạo thành một trận pháp.
Khẳng định là hai lão quái Nguyên Anh Kỳ đã đuổi tới bên ngoài, nhưng truyền tống trận rõ ràng đã được hắn sửa đổi, hai người họ sao có thể tới được đây?
Lâm Hiên đè nén lại tâm tình của mình, nhắm chặt hai mắt thử cảm ứng xem có lối thoát nào không.
Thần thức của Lâm Hiên đảo mấy lượt vẫn không phát hiện thông lộ nào. Mà khi này cửa đá ở phía trước lóe ra hắc quang, trận pháp sắp không trụ được rồi.
Rồi đột nhiên cửa đá vỡ thành mấy mảnh, trong đám bụi có hai bóng người ẩn hiện đang tiến vào.
Sắc mặt Lâm Hiên thoáng chốc trở nên trắng bệch, nhìn qua hai vị khách không mời mà tới trước mặt.
Lão giả bên trái thân hình tầm trung, mặt đầy nếp nhăn xếp chồng lên nhau nhìn vô cùng xấu xí, cả người phát ra một cỗ lệ khí khiến người ta kinh hoảng. Tu vị đã tới Nguyên Anh sơ kỳ.
Còn lão gia hỏa ở bên phải thì cả người đầy yêu khí, Lâm Hiên không nhận ra bản thể nhưng không dám có chút coi thường. Tu vị cực cao, đã là Hóa Hình trung kỳ tương đương với Khổng Tước tiên tử.
"Hừ, lão phu còn cho rằng là yêu nhân nào dám động thổ trên đầu thái tuế, không ngờ chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày." Khổ đại sư bước lên một bước tức giận mở miệng. Trên mặt lộ vẻ dữ tợn rồi một cỗ linh áp kinh người phát ra từ trên người lão.
Lúc này trong lòng lão quái vật kỳ thật đang thở phào nhẹ nhõm, ban đầu còn tưởng là địch nhân khó đối phó nào. Tuy tên tiểu tử này có tu vị vượt xa niên kỷ, nhưng với thần thông của lão đương nhiên không để một Ngưng Đan kỳ tu sĩ vào trong mắt.
Đối mặt với hai lão quái vật, Lâm Hiên liên tục lui mấy bước, trên mặt dường như hiện vẻ kinh hoàng thất thố, vô cùng sợ hãi nhưng ánh mắt lại lóe một tia dị sắc được che dấu rất kỹ.
Khóe miệng Khổ lão quái lộ ra một nụ cười trào phúng, như muốn động thủ thì đột nhiên Quy Yêu trước giờ luôn trầm mặc lúc này lại mở miệng.
"Khổ đạo hữu chậm đã, lão phu có mấy câu muốn nói"
"Sao?" Khổ đại sư nhíu mày, lập tức thu lại sát cơ. Đối với lão mà nói Lâm Hiên đã là cá trên chảo, muốn chiên hay hấp đều tùy vào tâm tình của lão, hiện tại cần đề phòng chính là vị minh hữu này. Lão há miệng cười to nói: "Đạo hữu có cao kiến gì thì xin cứ nói"
"Hà, ta muốn nói với vị tiểu hữu này vài câu mà thôi." Quy Yêu lộ ra vẻ mặt đầy hòa khí nhìn qua Lâm Hiên: "Được rồi, lão phu sẽ không truy hỏi ngươi làm thế nào mà tiến vào được trong này, nhưng nếu để lại bảo vật thì ta hứa sẽ làm chủ tha cho ngươi một con đường sống."
"Phì!" Lâm Hiên trong lòng mắng thầm. Lão hồ ly! tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi miệng còn hôi sữa chắc. Tuy nhiên bên ngoài sắc mặt hắn lại âm tình bất định, bộ dạng vô cùng sợ hãi. Kỳ thật nãy giờ hắn vẫn lén lút phóng ra thần thức, thăm dò trên tấm tường đá ở phía sau xem có thông lộ nào không.
"Ta…"
"Thế nào, Tiểu tử ngươi còn do dự sao, còn không mau đưa bảo vật ra, lão phu sẽ rút hồn luyện phách ngươi bây giờ!" Khổ đại sư tiếp tục bước lên một bước, thần tình dữ tợn mở miệng quát.
"Tiền bối đừng tức giận, vãn bối nào dám không thức thời, chỉ là..." Lâm Hiên nói tới đây lại tỏ ra trầm ngâm, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngịu.
"Chỉ là cái gì?" Khổ đại sư đã bắt đầu không còn kiên nhẫn được nữa.
"Tiền tài là vật ngoại thân, hai vị tiền bối đã tới đây. Vãn bối tất nhiên phải chắp tay dâng lên, nhưng ta sao có thể tin hai vị sau khi xong chuyện sẽ tuân thủ lời hứa tha cho ta một mạng nhỏ đây?" Lâm Hiên mặt đầy vẻ nghi hoặc cùng đau khổ.
"Hừ, lời này cũng đúng, nhưng ngươi nghĩ có thể bất tuân mạng được sao?" Khổ đại sư cười gằn nói.
"Tiểu đạo hữu yên tâm, hai người chúng ta là loại người gì chứ, sao có thể nuốt lời với tiểu bối như ngươi, chỉ cần giao bảo vật ra. Chúng ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống." Quy Yêu lại vui vẻ hòa nhã nói.
Lâm Hiên nhất thời trầm ngâm không nói. Hừ hừ, hai lão quái vật này mà có thể là người tốt sao? một tên thì đóng vai ác nhân, một tên giả làm thiện yêu. Vì sao các ngươi còn không lập tức động thủ cướp đoạt? Chẵng lẽ...hắc hắc, đương nhiên là sợ ta làm liều hủy bảo.
Nghĩ thông điểm này, Lâm Hiên trong lòng an tâm hơn nhiều, hắn còn phát hiện ra hai lão này thỉnh thoảng còn liếc qua dè chừng nhau, xem ra là bằng mặt mà không bằng lòng.
Chỉ thấy hắn thò tay ra vỗ lên túi trữ vật, hai bình đan dược từ bên trong bay ra.
"Hai vị tiền bối ngàn vạn lần đừng nuốt lời, đây chính là bảo vật mà vãn bối thu được ở đây." Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng đau lòng nói.
Khổ đại sư thấy thế không chút vui vẻ mà thần tình càng âm trầm hơn.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy thức thời một chút, chỉ tùy tiện lấy ra hai bình đan dược mà nghĩ là muốn lừa bịp chúng ta sao, muốn múa rìu qua cửa Lỗ Ban chắc, coi chừng lát nữa ta sẽ khiến ngươi muốn hối hận cũng không kịp."
Khi nói những lời này lão đem pháp lực vận vào, khiến thanh âm tuy không lớn nhưng ong ong không ngừng muốn chấn động cả tòa thạch động, có những nơi còn nứt ra những cái lỗ to như ngón cái.
Loại pháp thuật này còn có thể công kích thần thức của tu sĩ, đáng tiếc Lâm Hiên lại không coi vào đâu, bên trong hắn thì lại thầm thi triển huyền công để trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.
"Tiền bối xin đừng tức giận. Vãn bối nào dám giấu diếm, thực sự ta chỉ tìm được hai bình dược này, nhưng ta đã xem kỹ hai bình đan dược này vốn phi phàm, rất có ích đối với hai vị tiền bối." Lâm Hiên mặt đầy vẻ sợ hãi vội vàng biện giải.
"Ồ, Ngọc Huyền tông trừ Trường Sinh đan ra, còn có kỳ dược gì nào có ích với lão phu, sao ta không biết nhỉ?" Quy Yêu làm ra vẻ hiếu kỳ hỏi. Hừ, lão phu phải xem tên tiểu này trong hồ lô có bán thuốc gì.
Lâm Hiên nghe thì trong lòng mừng thầm, khi trước hắn còn âu sầu vì không biết lai lịch bình đan dược kia, hiện tại đã có manh mối còn lo không tìm được trong điển tịch ư? Tuy nhiên vẫn trước mắt phải kìm kế trì hoãn được chút thời gian đã, Lâm Hiên lập tức giải thích.
"Bình bên tay trái của ta chính là Trường Sinh đan, còn bình bên tay phải chính là Tinh Dương thần đan..."
Lâm Hiên vừa nói vừa mở nút bình lập tức hai cỗ hương vị bất đồng tỏa ra, hai lão quái vật khịt khịt mũi, ngay từ xa cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái cả người thư thái, trong lòng tuy hoài nghi Lâm Hiên tàng trữ những bảo vật khác nhưng đối với hai bình linh đan này thì khá tin tưởng.
Lúc này vẻ mặt của Khổ đại sư có chút dịu lại, tuy Trường Sinh đan khiến lão phi thường kích động nhưng lúc trước đã từng nghe qua, cho nên miễn cưỡng ngoài mặt vẫn còn trầm tĩnh.
Song Quy Yêu thì lại khác, đặc biệt khi nghe thấy tên của Tinh Dương thần đan, cơ hồ khiến lão yêu mừng đến ngất đi. Đối với Yêu tộc mà nói, nó còn trân quý hơn bất kỳ pháp bảo nào, cơ hồ giống như được thêm một tính mạng.
Lúc này Lâm Hiên vẫn lén lút dùng toàn lực tìm kiếm nhưng không có phát hiện gì, đột nhiên âm thanh của Nguyệt Nhi truyền vào tai khiến hắn mừng rỡ vô cùng, đúng là như sắp chết đuối vớ được cọc. Hai người dùng tâm thần liên lạc nên ngay cả hai lão quái vật cũng không phát hiện ra.
"Thiếu gia, ta tìm thấy mật đạo rồi."
"Hả, ở đâu?" Lâm Hiên không khỏi mừng rơn.
"Người nhìn thấy dưới tường đá ở đằng sau có có một cái lỗ không?"
"Thấy rồi thì sao chứ..." Lâm Hiên vẫn không rõ nói.
"Đó là một cơ quan, chỉ cần khởi động là mật đạo sẽ hiện ra."
Lâm Hiên không biết tại sao Nguyệt Nhi có thể phát hiện ra, có điều nếu là cơ quan vậy chẳng trách hắn hoặc hai lão quái kia có dùng thần thức mà vẫn không cảm ứng được điều khác lạ.
Cơ quan sao? Những cổ tu sĩ không ngờ có thể nghĩ ra được cái này, không thể phủ nhận có những lúc một số thứ ở tục giới lại vô cùng có hiệu quả tại ở tại tu tiên giới.
"Tiểu tử còn đứng ngây ra đấy làm gì, thôi mau đưa linh đan cho ta, rồi ra sẽ tha cho ngươi một mạng." Lần này Khổ đại sư lại khá nhu hòa nói, nhưng thầm nuốt nước miếng.
Trước tiên đoạt đan dược về tay, tránh tên tiểu gia hỏa này sợ quá hóa liều hủy đi linh đan. Sau đó sẽ bức hỏi những bảo vật khác, rồi mới lôi hắn ra rút hồn luyện phách, à còn tên Quy gia hỏa kia nữa. Trong lòng Khổ lão quái lóe lên sự tàn nhẫn cùng xảo quyệt.
"Được rồi, tuân mạng tiền bối…" Lâm Hiên hít vào một hơi hai tay giang ra, lại giống như là lỡ tay ném Trường Sinh đan về phía Quy Yêu, còn bình Tinh Dương thần đan thì bay về phía Khổ đại sư.
Nhất thời hai lão quái vật biến sắc, giữa bọn họ làm gì có chút tín nhiệm nào, nếu để đối phương lấy được đan dược thì không ổn.
Hai đạo thân ảnh lóe lên, tiếp theo là một đạo linh quang nổ ra ở nơi giữa hai lão quái vật.
Bộ dáng Lâm Hiên đầy vẻ sợ hãi nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười trào phúng, âm thầm di chuyển về phía sau.
"Khổ đại hữu, vì sao ngươi lại động thủ với lão phu?"
"Hừ! không phải các hạ cũng vậy sao?"
Trong mắt Khổ đại sư lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhe răng mở miệng cười. Trường Sinh đan đã bị lão cướp vào tay, vừa rồi hai người giao thủ hung hiểm dị thường, một chút đường sống cũng không chừa, cơ hồ như đã hoàn toàn trở mặt.
Quy Yêu hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, Tinh Dương thần đan cũng ở trên tay lão yêu nhưng bộ dáng âm trầm. Với tu vị Hóa Hình trung kỳ không ngờ chỉ bình thủ với đối phương. Xem ra phải lưu tâm hơn một chút, nếu không hươu chết về tay ai cũng khó nói.
Liên minh một nhân một yêu này coi như đã kết thúc, tuy nhiên trước khi chưa nhìn thấy những bảo vật khác, hai lão quái vẫn chưa lập tức trở mặt động thủ.
Khổ đại sư cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì thì đột nhiên nhướng mày, cấp tốc quay sang tức giận quát: "Tiểu tử, ngươi muốn làm gì đó?"
Quy Yêu ngây người cũng đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Lâm Hiên không biết từ lúc nào đã lui về mặt sau của tế đàn, đứng ở trước tường đá.
"Đáng giận, lão quái vật cơ cảnh quá!"
Lâm Hiên trong lòng thầm mắng to nhưng không chút do dự nào, lập tức lăng lệ giậm một cước vào lỗ nhỏ.
Tiếng lách cách truyền ra, đột nhiên vách tường chuyển động sang ngang rồi lộ ra một hang động tối đen đường kính khoảng một trượng.
Thân hình Lâm Hiên chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất vào trong.
Hai lão quái vật vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ, chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, không ngờ lại dám giở trò trước mặt hai lão.
Khổ đại sư hừ một tiếng, một luồng hắc khí từ trên người lão tỏa ra hóa thành một con mãng xà khổng lồ hung ác lao về phía đối phương. Quy Yêu thì không động thủ bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Song ngoài dự liệu của hai lão quái vật. Một tia chớp màu đen từ phía dưới bắn ra, thanh thế kinh người giáng vào cự mãng, cự mãng run lên rồi lập tức tan trở lại thành ma khí, chỉ thấy hai quái vật đầu người thân rắn ngăn ở trước mặt.
"Khôi lỗi Na Già!"
Tròng mắt của Khổ đại sư hơi co lại, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, khi vừa tiến vào lão có chú ý đến hai pho tượng ở hai bên tế đàn nhưng không để vào trong mắt, linh khí bên trên quá yếu chắc không phải là thứ gì lợi hại, nào ngờ bây giờ mới biết đã lầm.
Trong lòng Quy Yêu càng kinh hãi hơn, hai pho tượng này rõ ràng là của thượng cổ tu sĩ lưu lại, sao tên tiểu tử kia lại có thể thao túng được, chẳng lẽ giữa hắn và Ngọc Huyền tông có liên hệ gì ư?
Nghĩ vậy nhưng lão yêu cũng không chậm, há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu đen, hóa thành một pháp bảo cổ quái đánh về một Na Già ở phía trước.
Vẻ mặt Khổ đại sư cũng âm lạnh điểm ra một chỉ, ma khí kia lại tụ lại hóa thành một con cự mãng lớn hơn, há cái miệng to như chậu máu đớp vào tên Na Già chắn trước mặt nó.
khôi lỗi vốn là vật chết nên không biết sợ, đối mặt với hai lão quái Nguyên Anh kỳ vẫn không chút sợ sệt, hung hãn liều mạng dùng thân thể lao vào đối thủ.
Đối diện với lối đấu pháp đồng quy vu tận này, Khổ Đại sư là Quy Yêu nhất thời cũng không thể tiêu diệt được chúng. Nhưng sau một lát trong huyệt động liên tiếp vang lên hai tiếng nổ, nhìn lại lúc này thân hình hai khôi lỗi đã thành một đống sắt vụn.
"Hừ, không ngờ tiểu tử thối lại dám giở trò trước mặt ta, lát nữa rơi vào tay lão phu. Ta bắt ngươi chết không được mà sống cũng không xong, phải hối hận vì đã sinh ra trên nhân gian này." Khổ đại sư mặt mày dữ tợn gằn giọng, trong thanh âm tràn đầy hàn khí băng lãnh.
Quy Yêu thì vẫn lạnh lùng nhìn không ra hỉ nộ, lật bàn tay một cái lấy cái bình ngọc vừa cướp được ra.
Nút bình vừa mở một cỗ hương vị tỏa ra, nhưng nhìn linh đan trắng như tuyết ở trong tay sắc mặt của lão quái vật đột nhiên đại biến.
Chỉ là một viên đan dược tầm thường! Đáng ghét, tên tiểu tử thối đó không ngờ lại dám đùa bỡn hắn!
Sắc mặt của Quy Yêu hết đỏ rồi lại trắng, năm ngón tay dùng sức bóp bình đan dược trong tay thành bụi phấn.
Khổ đại sư cũng không hề có cảm giác vui mừng. Lão quái vật cũng lấy bình đan dược ra kiểm tra. Sau một thoáng lão cũng vô cùng tức giận, Trường Sinh đan cái gì chứ, căn bản chính là phế vật!
Hai lão quái vật nhìn nhau, tức giận đến mức cười lên như điên, ngàn vạn lần không ngờ chỉ một tu sĩ Ngưng Đan kỳ mà gan lớn như vậy.
Khổ đại sư cười lạnh một tiếng hóa thành ma vân bay vào trong động huyệt, Quy Yêu cũng không bằng lòng tụt lại sau, nhanh chóng xông vào.
Song ở trong này, do cấm chế nên thần thức chịu hạn chế rất lớn, bọn họ chỉ có thể thành thật mà truy đuổi thôi.
Thông đạo này sâu không thấy đáy không biết là tới đâu.
***
Lại nói hiện tại Lâm Hiên đang chạy như bay, đồng thời hắn lấy ra quyển kỳ thư khi nãy đem một sợi thần niệm truyền vào trong.
Song không lâu sau, Lâm Hiên cước bộ từ từ dừng lại.
"Thiếu gia sao vậy, sao không chạy mau hai lão quái vật đó sắp đuổi tới rồi." Nguyệt Nhi sốt ruột nói.
"Ta biết rồi, trong quyển kỳ thư này có chứng thực, ngọc bội kia quả thật là lệnh phù chưởng môn nhân của Ngọc Huyền tông."
"Vậy thì sao thiếu gia, hiện tại điều này có nghĩa gì đâu, việc trước mắt là chúng ta phải chạy khỏi nơi này.".
"Nguyệt Nhi, nếu đối phương chỉ có một người ta sẽ có khả năng trốn được. Nhưng với hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ, nếu chúng ta cắm đầu chạy thì liệu có thoát thân được không ?" Lâm Hiên chầm chậm nói, trong mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ.