TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 199: Nguyệt nhi ngăn địch

Nguyệt Nhi lo lắng nói: "Vậy tính sao đây thiếu gia?"

"Đừng hoảng hốt, cách hóa giải chính là ở trong kỳ thư." Lâm Hiên khá quả quyết nói.

"Ồ, thiếu gia mau nói đi, bên trong rốt cuộc là có gì?"

"Nguyệt Nhi, cô không cảm thấy kỳ quái sao, theo lý mà nói nơi đây vẫn là trong Tàng bảo các nên phải có cấm chế trùng trùng, nhưng trong động huyệt này chúng ta lại không gặp." Lâm Hiên quan sát sang hai bên rồi nói.

"Đúng là có chút kỳ quặc, không lẽ điều này có liên quan tới chuyện thoát khốn hiện giờ sao?"

"Ha ha, xem ra tiểu nha đầu như cô cũng không ngốc." Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười: "Theo như kỳ thư nói, trong Tàng Bảo Vác có không ít trận pháp và cấm chế, mà tất cả những thứ này đều do lệnh phù của chưởng môn nhân thao túng."

Căn cứ vào sự suy đoán của hắn, khi xưa Ngọc Huyền tông phát sinh một trận biến cố, các cấm chế bên trong cũng bị hủy tám chín phần, còn lại tuy không nhiều nhưng có thể làm vướng víu chân tay của hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ này.

Nhưng trước tiên là hắn phải kiểm tra trong ngọc bội này một lượt.

"Thiếu gia, chúng ta còn thời gian ư?"

"Yên tâm không phải ta muốn xem tất cả, chỉ là một số phương pháp thao túng cấm chế bên trong, rất nhanh thôi."

Lâm Hiên nói xong liền nhắm hai mắt lại một lần nữa đem thần thức nhập vào kỳ thư. Hai tay hắn nắm chặt nắm ngọc bội ở bên trong, linh lực toàn thân chợt hiện.

Nguyệt Nhi đứng ở bên cạnh mày ngày nhíu chặt, việc này thực quá mạo hiểm nhưng cũng chỉ ở bên cạnh chờ đợi mà thôi.

Mới một lát trôi đi mà Nguyệt Nhi cảm tưởng như hàng canh giờ, trong lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên toàn thân nàng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp biến thành trắng bệch.

Phía sau truyền tới linh áp kinh người, một lão quái vật đã đuổi sát tới sau lưng. Làm sao bây giờ?

"Ha ha tiểu tử, không ngờ ngươi còn to gan dám ở lại nộp mạng." Giọng nói khàn khàn truyền tới, lúc này vẻ mặt của Khổ đại sư rất kinh ngạc. Lão không thể ngờ tên tiểu tử này lại dừng lại mà không chạy? Nhìn linh quang lấp lánh trên người hắn, chẳng lẽ tiểu quỉ này lại đang có âm mưu gì?

Vấp một lần thì khôn hơn một chút, với tâm cơ hai lão quái Nguyên Anh kỳ mà cũng có chút kiêng dè Lâm Hiên, tiểu tử kia thì lại đã như cá trong rọ nhưng hai lão quái vật vẫn phóng ra thần thức cẩn thận tìm tòi.

Bản thân đa nghi quá ư?

Qua một lát không phát hiện ra điều bất thường, Khổ đại sư cười gằn một tiếng, ma khí trên người lại thoát ra tụ thành một con cự mãng, ngẩng đầu thè lưỡi phun phì phì, cái mồm to như chậu máu há to, bộ dáng rất dữ tợn như muốn nuốt chửng Lâm Hiên.

Vẻ mặt của Nguyệt Nhi đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía thiếu gia đầy ôn nhu. Tiểu nha đầu thò tay ra khẽ vuốt mái tóc nhung huyền, gương mặt xinh đẹp trông rất thong thả khi phải đối diện với lão quái Nguyên Anh kỳ, giống như là nàng đã gạt chuyện sinh tử ra một bên.

Cùng với mùi đàn hương trong miệng, nàng khẽ nhả ra một đạo lệ quang, đó chính là đôi Uyên Ương Đao.

Bảo vật này phóng ra linh quang lăng lệ chém vào cự mãng, cả hai quần lấy nhau trong nhất thời khó phân thắng phụ.

Thấy thế vẻ mặt Khổ đại sư rúng động.

Kia chính là quỷ sủng Ngưng Đàn kỳ. Trừ cự kiêu Ma đạo ra, còn chưa nghe thấy ai có đại thủ bút như vậy, không lẽ tên tiểu tử này có lai lịch rất lớn ư? Nhất thời trên mặt lão không khỏi hiện vẻ do dự, nhưng rất nhanh lại hiện lên vẻ hung lệ.

Bất kể là như thế nào, hôm nay lão cũng phải đoạt được Trường Sinh đan. Cho dù đằng sau tên tiểu tử là ai chống lưng, cứ tiêu diệt hắn ở đây thì chết vô đối chứng.

Nghĩ tới đây hai tay Khổ đại sư bắt quyết. Toàn thân Cự mãng tỏa linh quang cực đại, trở nên hung hãn vô cùng, quẫy cái đuôi đánh cho Uyên Ương đao bay về phía sau.

Nguyệt Nhi thấy vậy cũng không hề rối loạn, nàng vốn không nghĩ có thể đánh ngang với lão quái Nguyên Anh kỳ, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian là được rồi.

Hai tay chà xát một cái đem Thú hồn phiên lấy ra.

"Đây là..."

Trên mặt Khổ đại sư lộ vẻ ngưng trọng, bên trên pháp bảo kia tỏa ra ma khí thực sự không ít.

Ngọc thủ của Nguyệt Nhi vung ra, pháp bảo lập tức lơ lửng trên đầu nàng rồi hóa thành một đám ma vân không ngừng cuồn cuộn.

Ầm ầm!

Trong tiếng lôi minh ẩn hiện tiếng khóc thê lương của lệ quỷ.

Thanh thế lớn như vậy nhưng Khổ đại sư không kinh hãi mà còn thấy vui mừng, pháp bảo này quả nhiên không tầm thường, xem ra hôm nay lại thu thập thêm được một khoản.

Lão quát vật xòe bàn tay khô khốc nắm lại thành quyền đánh lên không một kích, trên không lập tức hiện lên một đạo huyết vụ, thoáng chốc đã biến thành một hỏa cầu đường kính hơn trượng rít gào lao về phía Nguyệt Nhi.

Tiểu nha đầu thấy vậy khóe mắt hiện một tia sợ hãi, hai tay biến ảo không ngừng, bắt kết vô số pháp ấn, sau cùng điểm lên ma vân ở trên đỉnh đầu, miệng khẽ quát một tiếng: "Biến!"

Tiếng rít trong ma vân càng trở nên thê lương gấp bội, một dòng hắc khí đậm đặc tựa như một con suối nhỏ tuôn ra. Từ bên trong bay ra một Khô lâu trên đầu có hai sừng, hốc mắt chiếu ra ánh sáng đỏ như máu, cái mồm không ngừng ngoác ra nghiến lại trông rất hung ác.

Khổ đại sư nhất thời ngạc nhiên, ma công mà tiểu nha đầu này tu luyện cũng rất phi phàm, a hoàn mà đã như vậy thì chủ nhân càng không cần phải nói. Khẳng định thế lực sau lưng hắn là không tầm thường, nghĩ tới đây quyết tâm sát nhân của lão càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc này Khô lâu há cái mồm cỡ đại tớp một cái đã đem hỏa cầu tham lam nuốt trọn, thấy thế vẻ mặt Khổ đại sư vô cùng khó coi cười quái dị nói: "Giỏi lắm, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không ngờ chỉ là một quỷ sủng cũng dám phá ma công của lão phu, nhưng các ngươi sẽ phải hối hận vì không được chết sớm hơn."

Nói xong lão phất tay áo môt cái đem Oan Hồn Nhân Cốt bổng tế ra. Nhất thời ma khí ngút trời khiến sắc mặt Nguyệt Nhi trong nháy khoảnh khắc trở nên tái nhợt. Nhưng nàng khẽ cắn hai hàm răng nhỏ đều như bắp, bước lên cản trước mặt Lâm Hiên.

Ánh mắt Khổ đại sư ánh lên tia tàn nhẫn, lão phải cho tiểu nha đầu này biết được rằng đối đầu với tu sĩ Nguyên Anh kỳ là một hành vi ngu xuẩn như thế nào.

"Biến!"

Lão duỗi ngón tay khẳng khiu điểm vào Oan Hồn Nhân Cốt bổng ở trên đỉnh đầu môt chỉ. Lập tức pháp bảo này đón gió thì căng trướng ra, toàn thân cốt bổng phát ra một cỗ linh áp cực kỳ đáng sợ.

Song đây mới chỉ là bắt đầu, lão quái vật bắn mấy đạo pháp quyết lên đó. Oan Hồn Nhân Cốt bổng bắt đầu xoay chuyển, một cơn lốc xoáy lấy lão làm trung tâm bắt đầu cuốn ra bốn phía vù vù.

Trong lốc xoáy ẩn hiện xương trắng thê lương, còn có tiếng gào rống không ngừng của oan hồn, bình tâm mà nói cái này cùng Thú Hồn phiên cùng thuộc một loại pháp bảo, song cảnh giới của song phương cách nhau quá lớn nên uy lực cực đại hơn nhiều.

Trên mặt tiểu nha đầu lộ ra một tia sợ hãi rồi rất nhanh chuyển sang cứng cỏi, bất kể thế nào, nàng tuyệt đối không để địch nhân phương hại đến thiếu gia.

Nguyệt Nhi đầu ngoắc tay ngọc một cái, ô vân biến lại thành ma phiên bay về trên tay.

Nhìn lốc xoáy ở trước mặt, trong mắt Nguyệt Nhi lóe lên một tia kiên quyết, há cái miệng nhỏ thơm như hoa lan phun ra một đạo hương khí màu hồng phấn, chính là bổn mệnh tinh nguyên đã khổ tu nhiều năm của nàng.

Sau khi Thú Hồn phiên hút vào hương khí vào lập tức trở nên đen nhánh.

"Biến!"

Nguyệt Nhi chỉ tay một cái, ma phiên liền bay vút lên không hóa thành một Lão Hổ thể hình cực đại, trên lưng mọc ra đôi cánh hung hăng lao vào lốc xoáy.

"Muốn chết!"

Âm thanh của Khổ đại sư âm hàn vô cùng nhẹ nhàng ấn một cái. vô số Phong Nhận lập tức từ bên trong lốc xoáy bắn ra.

Lão Hổ cũng tỏ ra không kém, há mồm phun ra một đạo sáng màu đen như sóng cuộn.

Song lúc này Khổ Đại sư đã giở ra thực lực chân chính, Nguyệt Nhi căn bản không phải là đối thủ.

Chỉ thấy đạo sáng màu đen bị Phong Nhận cắt thành từng mảnh nhỏ, ngay cả bản thể của Lão Hổ cũng bị lốc xoáy cuốn vào trong, sắc mặt của Nguyệt Nhi thoáng chốc trở nên trắng bệch.

"Nha đầu thối, hiện tại đã biết sự lợi hại của lão phu rồi chứ" Khổ đại sư cười gằn, đắc ý cất tiếng nói.

Mắt thấy đã tới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Hiên đột nhiên mở choàng hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, tay trái phất một cái đem Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn tế ra.

Linh quang chợt hiện rồi mấy con Hỏa long và Băng giao bắn về lốc xoáy.

Oành!

Khi Băng Giao cùng Hỏa long đụng vào lốc xoáy, Lâm Hiên cảm thấy một đạo lực cực mạnh phản chấn lại, hắn cắn chặt răng chống đỡ, đồng thời thầm truyền âm nói: "Nguyệt Nhi nhanh thu ma phiến lại đi.."

"Hả?"

Tiểu nha đầu ngây người nhưng vẫn gật đầu, hai tay bóp lại, Lão hổ tán ra biến thành hằng hà sa số điểm khí màu đen từ trong lốc xoáy thoát ra, sau đó lại tụ tập lại.

Mất đi sự phụ trợ của Nguyệt Nhi, áp lực bên phía Lâm Hiên gia tăng đến cực đại nhưng pháp lực của hắn vốn thâm hậu hơn nàng rất nhiều. Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn lại uy lực vô cùng nên miễn cưỡng vẫn chống đỡ được.

Có điều Khổ đại sư đột nhiên biến sắc, lúc này phía sau ba người truyền đến một cỗ linh áp cực đại vô cùng, vốn là khi trước Khổ Đại sư trổ bí pháp đi trước một bước nhằm hưởng lợi. Nhưng một thoáng đấu pháp Quy Yêu cũng đã đuổi đến nơi.Vẻ mặt hậm hực của Quy Yêu cũng biến thành trắng xanh. Cả hai lão quái vật đều nhìn về phía trước với ánh mắt e dè.

Kiến thức của bọn họ này uyên bác vô cùng. Hỏa long băng giao cùng xuất thế? Đây không phải là bảo vật song thuộc tính của tu sĩ Linh giới trong truyền thuyết sao?

Chẳng lẽ lai lịch của tiểu tử này...!

Tại Thất Tinh Vân Hải Đảo tương truyền có mấy lão quái đã đạt tới cảnh giới Ly Hợp kỳ nhưng không phi thăng Linh giới. Sợ không qua nổi Tam Cửu tiểu thiên kiếp mà vẫn ở lại Nhân giới tiếp tục khổ tu, không mấy nhúng tay vào việc của hậu bối.

Tiểu tử kia không ngờ lại có bảo vật song thuộc tính. Có thể là bảo vật này hắn vừa lấy được từ Tàng Bảo Các, nhưng khả năng này không cao vì loại pháp bảo này trải qua tế luyện gian khổ mới có thể thao túng được. Như vậy có lẽ hắn có uyên nguyên gì với mấy lão quái vật Ly Hợp kỳ.

Vậy thì tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống sót nếu không hai lão sẽ chết không có chỗ chôn thân.

Trong ánh mắt của Kổ đại sư lóe lên tia hung lệ, nhấc tay lên hung hăng điểm về phía trước, trong lốc xoáy lập tức phát ra tiếng quỷ khóc gào rống cực kỳ thê lương.

Đến nước này Quy Yêu không thể tụ thủ bàng quan, đưa mắt lườm sang Khổ lão quái rồi giơ tay ra vỗ vào sau ót, từ trong miệng phun ra quầng sáng nhanh chóng hóa thành một khối cầu cực lớn, mặt ngoài còn có hỏa diễm yêu dị bắn sang Lâm Hiên.

"Thiếu gia!"

Sắc mặt Nguyệt Nhi đại biến, hai lão quái vật này đường đường là Nguyên Anh kỳ cao thủ mà cũng phải liên thủ khi phụ một tiểu tử hậu bối.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn rất trấn tĩnh, tay kia nâng lên, môi mấp máy lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa, tấm ngọc bội chưởng môn nhân lệnh phù đã được tế ra.

Chỉ thấy mặt ngoài ngọc bội tỏa ra một quầng sáng cầu màu xanh, đó sau linh quang phảng phất như sóng gợn trên mặt nước dập dềnh.

Rồi sự tình quỷ dị phát sinh, một màn ánh sáng xuất hiện chắn ở vị trí giữa song phương.

"Đây là..."

Khổ đại sư nhướng mày, với nhãn lực của lão tất nhiên đã màn ánh sáng này không phải do ngọc bội phát ra, mà giống như nó vừa kích phát một loại cấm chế nào đó.

Lúc này lốc xoáy cuồng bạo đã xé nát Băng giao và Hỏa long, cùng với sự công kích của Quy Yêu hung hăng đập vào màn sáng.

Chỉ thấy linh quang lấp lánh, quầng sáng bắt đầu rung lên nhè nhẹ, mặt trước bốc lên bụi đất như mây mù, màn sáng phát ra tiếng kêu xèo xèo nhưng vẫn chống đỡ được.

Thấy thế vẻ mặt hai lão quái vật khó coi vô cùng còn Lâm Hiên thì thở nhẹ ra, hắn đem Cửu Nguyệt Minh Nguyệt hoàn thu vào trong tay áo rồi gọi: "Nguyệt Nhi, chúng ta đi!"

Thấy cảnh này tiểu nha đầu mở to đôi mắt phượng, thiếu gia đúng là hảo thủ đoạn, vừa rồi kinh hiểm vô cùng.

Trong lòng Lâm Hiên cũng thầm toát mồ hôi lạnh, nói ra cũng may mắn, nếu không phải là nhờ miếng ngọc bội này, lại thêm một đạo cấm chế quang mạc thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Nhìn hai nhân ảnh hóa thành độn quang bay về phía phía trước. Khổ đại sư và Quy Yêu tất nhiên là tức đến phát cuồng, nếu để tên tiểu tử này sống sót rời đi hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Mà hết khôi lỗi quái vật ấy rồi lại đến cấm chế quang mạc này, chẳng lẽ tiểu tử kia thực sự có liên quan đến Ngọc Huyền tông đã bị hủy diệt từ lâu ư?

Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng việc cấp bách trước mắt chính là phải hủy đi đạo cấm chế cản đường này, hai lão quái vật bắt đầu điên cuồng công kích.

Phía sau vẫn vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, Lâm Hiên đề thăng tốc độ thêm mấy phần. Hắn biết dưới sự liên thủ của hai lão quái vật thì màn sáng kia không thể chống đỡ được lâu.

Cũng may trong bí đạo này còn tồn tại một số cấm chế, Lâm Hiên vừa chạy vừa dùng ngọc bội đó lần lượt mở ra tranh thủ thêm một chút thời gian.

Do có ngọc bội trong tay Lâm Hiên không gặp bất kỳ một trở ngại nào, sau khoảng nửa canh giờ hắn đến đến cuối mật đạo.

Vút một tiếng, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, độn quang chậm dần rồi dừng lại.

Hắn quan sát xung quanh một hồi, nơi đây là một sơn cốc, Lâm Hiên do dự một thoáng rồi lại tiếp tục bay về phía trước.

"Thiếu gia, theo như người nói, nơi đây là không gian độc lập. Nếu không nhanh chóng tìm thấy đường ra thì sớm muộn hai lão quái vật đó cũng đuổi tới"

"Cứ an tâm, ta đã có chủ ý."

Lâm Hiên chầm chậm nói một câu, rồi lại tiếp tục mải miết bay về phía trước, Nguyệt Nhi thầm nghi hoặc nhưng không tiện mở miệng hỏi nữa.

Qua khoảng một tuần trà, Lâm Hiên đã dừng ở một địa điểm bí mật, sau đó thi triển bí thuật thu liễm khí tức lại.

Rồi hắn đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc. Bên ngoài hộp còn dán mấy tấm phù. Nguyệt Nhi nhìn thì thấy có chút quen mắt.

"Đây là..." Tiểu nha đầu nhíu mày.

"Không cần suy đoán nữa, trong này có phong ấn quái vật Thi Anh" Sắc mặt Lâm Hiên ngưng trọng nói.

"Thiếu gia, người lấy thứ này ra làm gì?" Nguyệt Nhi đầy hoảng sợ, thần tình khó hiểu mở miệng.

"Cô cũng biết đó, tên gia hỏa này thời sinh tiền là cổ tu của Ngọc Huyền tông, hơn nữa thân phận không thấp, có lẽ biết phương pháp rời khỏi nơi đây."

"Có lý, nhưng có điều hắn có chịu nói không?" Nguyệt Nhi lấy tay vuốt trán, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Chuyện này đâu đến lượt hắn làm chủ, chẳng lẽ ta không biết sưu hồn sao?" Lâm Hiên cười lạnh mở miệng.

"Sưu hồn? Thiếu gia.. cái này..." Nguyệt Nhi hoảng sợ lắc đầu liên tục. Không thể được, tên gia hỏa kia là thần thức đâu có kém, khi thi triển bí thuật vạn nhất sẽ bị phản phệ rất đáng sợ.

"Thiếu gia đừng miễn cưỡng, tuy thần thức của người vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng đừng quên đối phương chính là Thi Anh đó!" Nguyệt Nhi vẫn đầy vẻ nghi ngại: "Hay là chúng ta nghĩ chủ ý khác đi!"

Lâm Hiên lại lắc đầu, mỉm cười nói: "Ngươi an tâm, thần thức của Thi Anh vốn không mạnh, mà khi đấu với ta, pháp lực cùng tinh nguyên của tên gia hỏa này đã tiêu hao gần hết. Tiếp theo lại bị phong ấn nên hiện tại đã vô cùng hư nhược, dùng sưu hồn chi pháp thì nắm chắc tới bảy phần."

"Thế sao?"

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi phất tay áo một cái đem hộp ngọc mở ra. Chỉ thấy Thi Anh hữu khí vô lực nằm uể oải bên trong.

Thấy Lâm Hiên thì ánh mắt nó lộ đầy vẻ oán độc, thân hình vừa động muốn đào thoát nhưng Lâm Hiên thò tay ra điểm một chỉ, một quầng sáng từ ngón tay bắn ra bao bọc nó ở bên trong.

Thi Anh liều mạng giãy dụa nhưng pháp lực của mất hết nên rất nhanh liền bị giữ chặt. Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười mỉa mai, hai tay biến ảo pháp quyết trong miệng lẩm nhẩm pháp chú thi triển Sưu hồn thuật.

Vẻ mặt của Thi Anh vô cùng thống khổ, thân hình nho nhỏ không ngừng run rẩy, tình cảnh của Lâm Hiên cũng chẳng tốt hơn là mấy. Tuy nói đối phương là đèn khô cạn dầu nhưng dẫu sao cũng là một quái vật không tầm thường.

Rất nhanh, thời gian một tuần trà trôi qua.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt hắn hết xanh rồi lại trắng nhưng lộ ra mấy phần vui mừng. Nguyệt Nhi thấy vậy cũng khẽ thở ra.

"Thiếu gia, kết quả tốt chứ?"

"Ừm!"

Lâm Hiên không nói thêm, nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang bay về phía xa, trên đường bay lại rẽ ngang vai lượt không ngừng biến đổi phương hướng.

Đồng thời vào lúc này, Quy Yêu và Khổ đại sư vẫn bị vây khốn bởi cấm chế trong mật đạo.

Khi trước hai lão quái đánh tan được màn sáng thì tiếp theo lại gặp tám khôi lỗi có tu vị Ngưng Đan kỳ, sau khi phá hủy bọn chúng thì lại bị một trận pháp thượng cổ khốn bên trong.

Hai lão quái vật trong lòng vô cùng bực bội, vừa dùng các loại bí thuật pháp bảo để công kíc vừa ngoác miệng mắng to.

***

Lâm Hiên đang toàn lực bay đi, khoảng sau nửa canh giờ cuối cùng cũng tới một ngọn núi.

Núi này cao chừng ngàn trượng dựng thẳng đứng vô cùng hùng vĩ, Lâm Hiên đem thần thức phóng ra cẩn thận quan sát.

"Thiếu gia, chúng ra có thể thoát ra từ nơi này ư?"

"Không sai, chính là nơi này" Lâm Hiên đưa mắt hướng về một nơi: "Động phủ của chưởng môn Ngọc Huyền tông khi xưa chính là ở nơi này."

"Linh khí ở nơi này đúng là nồng đậm hơn ở những nơi khác, chúng ta phải làm như thế nào?" Nguyệt Nhi có chút hiếu kỳ hỏi.

"Không cần vội, lát nữa sẽ biết."

Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang, bay tới lưng chừng thì đột nhiên dừng lại tại một vách núi dựng đứng.

Trên vách núi đầy những thực vật dây leo cùng rêu xanh phủ đầy khiến người ta hoa cả mắt.

Lâm Hiên há miệng phun ra một đạo kiếm quang, hóa thành một dải lụa màu lam lăng lệ chém xuống.

Rầm!

Đá vụn bay rào rào ra tứ phía rồi một cái động lớn đường kính hơn một trượng xuất hiện, thân hình Lâm Hiên nhoáng lên bay vào trong.

Đây là một động phủ bỏ hoang. Lâm Hiên dùng thần thức tìm kiếm rất nhanh, không phát hiện ra thứ gì có giá trị nhưng khóe miệng hắn lại lộ một nụ cười.

Xuyên qua mấy thạch động rồi một sảnh đường to lớn xuất hiện trước mặt.

Ở giữa sảnh đường có một truyền tống trận đơn giản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://

Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, đang muốn bước lên thì đột nhiên cảm ứng được gì đó, thân hình hắn rúng động đồng thời sắc mặt trở nên âm trầm.

Đọc truyện chữ Full