Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiếu Tương tay nắm thật chặt, một hồi lâu mới đưa tay đem quần áo thể thao chính mình kéo xuống.
Không cần kéo xuống quá nhiều, chỉ cần đem cổ áo kéo ra, vết ứ đọng loang lổ trên phiến da thịt trên cổ cùng với trước ngực không rơi rớt toàn bộ rơi vào trước mắt Danh Khả.
Cư nhiên bị lăn qua lăn lại thành như vậy! Trong lòng Danh Khả căng thẳng, cẩn thận quan sát đến những cái hôn ngân rõ ràng cho thấy này, một hồi lâu mới hỏi nói: "Có phải Tử Xuyên đại ca hay không?"
Tiếu Tương nhìn cô, người vẫn lại là có phần chần chờ, nửa ngày mới gật gật đầu.
"Anh thổ lộ với cậu sao?" Danh Khả hỏi tới.
Tiếu Tương mặt hơi hơi đỏ hồng, hồng qua lập tức lại trắng bệch, cô ấy lắc đầu: "Không có, anh uống say rượu, chính mình cũng không biết chính mình làm cái gì."
"Cậu vì cái gì muốn bồi anh uống rượu?" Tiếu Tương bình thường mặc dù tính cách có vẻ hoạt bát, nhưng cho tới bây giờ là không uống rượu, giống như cô, chỉ cần hai chén rượu tuyệt đối có thể đem các cô trút.
Chẳng lẽ đêm qua Tử Xuyên đại ca đối với cô ấy...
"Không phải, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ, sự tình không có quan hệ gì với anh." Nhìn ra nghi hoặc đáy mắt cô, Tiếu Tương vội vàng giải thích nói: "Là tớ... Là tớ nghĩ muốn cầu anh giúp chút việc, bị anh đã nhìn ra... Chúng ta đi quán bar, không nghĩ tới vừa lúc gặp phải bằng hữu anh. Anh đại khái là trước thiếu bằng hữu anh rượu, lần này bị bằng hữu anh tóm được, cứng rắn uống vào hơn mười bình rượu đỏ."
Danh Khả hít vào một hơi, hơn mười bình rượu đỏ thật sự có thể uống đến tiếp xuống sao?
Cô từng nghe Thanh Mai nói qua, ban đêm cô thiếu chút nữa bị Bắc Minh Dạ bóp chết kia, mặc dù mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiên sinh lại tại giá rượu uống vào không sai biệt lắm 20 bình rượu đỏ, sau đó ngày hôm sau ngủ trọn vẹn một ngày mới tỉnh lại.
Ngay cả Bắc Minh Dạ cường hãn như vậy còn say thành như vậy, mặc dù Mộ Tử Xuyên xem ra cũng đủ đầy đủ cường hãn, nhưng hơn mười bình rượu đỏ thực không phải người bình thường có thể gánh vác được.
"Nhưng anh nếu uống rượu, làm sao có thể đối với cậu..."
"Không phải anh đối với tớ, là tớ, là bản thân tớ..." Tiếu Tương một chút đều đã không thể nghe người khác nói Mộ Tử Xuyên nửa câu nói bậy, cô ấy rõ ràng nhìn ra được đêm qua thời điểm anh muốn chính mình, cả người đều đã giống không khống chế được như vậy, nhất định là bởi vì uống rượu, thấy không rõ bên cạnh mình rốt cuộc là ai, anh nhất định không phải cố ý.
Danh Khả không nói gì, cô ấy nơi chốn giữ gìn Mộ Tử Xuyên, cô cũng không tốt tại trước mặt cô ấy nói bậy Mộ Tử Xuyên cái gì, nhìn ra được cô ấy thật sự cực kỳ thích Tử Xuyên đại ca.
"Kia anh a? Anh hiện tại ở nơi nào? Buổi sáng hôm nay là anh đưa cậu tới sao?" Cô lại hỏi.
Tiếu Tương cắn môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một hồi lâu cô mới thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Lúc tớ đi anh còn không có tỉnh lại, tớ không muốn... Tớ không muốn nhắc tới chuyện này, về sau coi như không có phát sinh, chuyện gì cũng chưa phát sinh. Cậu không cần hỏi lại, cũng không cần ở trước mặt bất cứ người nào nhắc tới, tớ không nghĩ muốn khiến người khác biết."
"Đều đã đã như vậy, làm sao có thể coi toàn bộ cũng chưa phát sinh?" Cô hiểu rất rõ Tiếu Tương, về mặt tình cảm cô ấy căn bản là trống rỗng, thanh thuần được như nước lọc như vậy, hiện giờ nước lọc bị người nhiễm sắc, như thế nào có thể coi toàn bộ cũng chưa phát sinh?
"Cậu thích Tử Xuyên đại ca phải hay không? Các ngươi hiện tại đã cùng nhau, chuyện đó dù sao cũng phải muốn nói rõ ràng, có lẽ trong lòng anh cũng là thích cậu." Cô nhỏ giọng nói.
"Anh không thích ta." Tiếu Tương lắc lắc đầu, tránh né ánh mắt của cô, cúi đầu nói khẽ: "Trước đó anh đã nhắc nhở tớ, tớ không phải loại hình anh thích, tớ biết đến, anh chỉ coi tớ là em gái."
Không phải mỗi người đàn ông đều đã thích nữ hài non mềm như vậy, Bắc Minh Dạ thích Danh Khả, không có nghĩa là Tử Xuyên đại ca cũng sẽ thích cô ấy.
Cách xa nhau chín năm, đối với cái loại bọn họ nam nhân thành thục, càng thích hẳn là nữ nhân quyến rũ đi?
Danh Khả cũng không biết chính mình nên nói cái gì đó, chỉ là thấy sắc mặt Tiếu Tương thật sự không tốt lắm, cả người yếu ớt, cô kéo cô ấy tới đây, từ sáng nay liền phát hiện quần áo chính mình lại về tới bên trong trong tủ quần áo, chọn một kiện váy liền áo cao cổ bình thường cô mặc đưa cho cô ấy: "Đem thân quần áo thể thao này thay đổi đi."
Mùa hè mặc thành như vậy, rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, người ta vừa thấy liền biết chuyện gì xảy ra.
Tiếu Tương cũng biết toàn thân quần áo thể thao tại mùa hè đây quả thật có vẻ quá quỷ dị chút, nhưng cô ấy không có cái loại quần áo bình thường mặc để che dấu hôn ngân như Danh Khả này, lại không thể để cho hôn ngân trên cần cổ mình hiện ra ở trước mặt người khác.
Nhìn bộ quần áo trong tay Danh Khả kia, cô ấy chần chờ một hồi lâu mới nhận lấy, đi đến trong phòng tắm đổi.
Không quá bao lâu, liền thấy cô ấy từ trong phòng tắm ra ngoài, một đầu tóc dài lại vẫn chưa kịp buộc lên, liền như vậy đi tới, để cho Danh Khả không nghĩ qua là quay đầu nhìn thấy nhất thời mở to đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng cô ấy hiện giờ này.
Tóc dài kia cực kỳ nguyên thủy, chưa từng có trải qua gia công tạo ra, cứ như vậy ôn nhu rối tung tiếp xuống để cho cả người cô ấy tăng thêm một phần suy nhược nói không nên lời.
Mỹ, Tiếu Tương như vậy cư nhiên so với cô tưởng tượng vẫn còn mỹ.
Váy mặc ở trên người cô ấy không có nửa điểm khó chịu, ngược lại tươi mát tự nhiên.
Thì ra dáng người cô ấy thật sự tốt lắm, so với chính mình tưởng tượng vẫn còn tốt, quần áo của cô mặc ở trên người cô ấy cũng vừa vặn thật sự.
Tiếu Tương trong lúc bất tri bất giác đã trưởng thành một đại mỹ nữ, chỉ là trong ngày thường ăn mặc quá nam tính hóa, một đầu tóc dài lại là vẫn cột thành đuôi ngựa trói ở sau ót, ít đi vài phần nhu hòa, hơn vài phần khí tức dương cương, cho nên không ai chú ý tới thì ra cô ấy cũng là đại mỹ nữ.
"Còn kém một chút như thế." Nhìn cô ấy không được tự nhiên, Danh Khả đi tới kéo cô ấy tới đây: "Cậu kỳ thật thật sự rất đẹp, chỉ là chính mình vẫn không có chú ý tới."
Ấn cô ấy ở trên ghế, cô từ túi xách lục ra một phen dao chỉnh lông mày, đi đến trước mặt cô ấy: "Cậu đừng động, tớ giúp cậu đem lông mày sửa một cái."
Tiếu Tương nghĩ muốn ngăn cản, cô cũng đã đem dao sửa lông mày rút ra, nghiêng thân để sát vào cô ấy: "Cậu đừng lộn xộn, kỹ thuật của tớ không được tốt, cậu nếu là dám lộn xộn, đến lúc đó không nghĩ qua là đem tất cả lông mày cậu toàn bộ cạo xuống tới, cậu cũng đừng oán tớ."
Nói xong, dao sửa lông mày đã ở lông mày cô ấy đè ép tiếp xuống.
Tiếu Tương bị cô sợ tới mức sửng sốt, sợ cô thật sự không cẩn thận đem tất cả lông mày chính mình đều đã cạo xuống tới, đến lúc đó cô ấy liền muốn giống những cái nữ nhân quốc gia nào đấy, chỉ có thể dựa vào vẽ lông mày sống rồi.
Ngày như vậy cô ấy có thể chịu được?
Cho nên cô ấy vẫn không nhúc nhích, dù cho bất an cũng chỉ có thể tiếp thu.
Không tới năm phút đồng hồ, hai hàng lông mày lá liễu xuất hiện tại trước mặt Danh Khả, cô thổi thổi dao sửa lông mày, đem những cái lông rơi vào trên mặt cô ấy thổi đi chút, mới thúc giục nói: "Đi rửa mặt nhìn xem, cậu sẽ phát hiện so với chính mình tưởng tượng vẫn còn mỹ hơn trăm lần."
Tiếu Tương không biết cô là thật sự hay là đùa cợt cô ấy, trên mặt có lông ở đây, ngứa quả thật không làm sao thoải mái.
Đứng lên trở về đến trong phòng tắm, nâng lên một phen nước tẩy sạch mặt chính mình, ngẩng đầu khi đó mà lại ở trong gương nhìn thấy một cái nữ hài mỹ được làm cho người ta tâm động.