TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 393: Đời này chỉ cần có anh ở

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mày liễu xinh xắn, mắt thật to, mũi cao thẳng, còn có cánh môi hồng nhạt không điểm mà đỏ thắm, da thịt tuyết trắng như gốm sứ...

Thì ra cô thật sự tốt xem như vậy!

Tiếu Tương vẫn cho là chính mình là một con vịt con xấu xí, đi ở bên người Danh Khả vĩnh viễn chỉ có trang sức, nhưng hiện tại, bé gái trong gương kia, rõ ràng có mặt tinh xảo xinh đẹp giống như Danh Khả...

Lực ảnh hưởng hai lông mày cư nhiên lớn như vậy, là sửa lông mày, vì cái gì cả người xem không thấy nửa điểm khí tức nam tử hán, mà là càng xem càng giống vị mỹ nữ rồi hả?

Không biết khi nào thì Danh Khả đi đến sau lưng cô nhìn cô mặt vẫn nhỏ nước như cũ, nhợt nhạt cười cười, ôn nhu nói: "Như thế nào? Tay nghề của tớ không tệ đi? Đại mỹ nhân Tiếu Tương."

...

Thu thập xong toàn bộ Danh Khả mới nhớ tới chính mình ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, cùng Tiếu Tương cùng nhau xuống lầu, không nghĩ tới tên kia cũng là hết thảy buổi sáng chưa ăn vào, tiếp xuống đã sắp đến giữa trưa 12 giờ, hai người trực tiếp đem cơm trưa cũng cùng nhau ăn.

Hạ Thiên Kim cùng Hỏa Lang không có ở, Danh Khả tại Đế Uyển sinh hoạt không biết có bao nhiêu tốt, liền ngay cả Bắc Minh Dạ cũng không ở đây, lại càng tự do tự tại, ngay cả sắc mặt cũng không cần nhìn.

Cùng Tiếu Tương ăn xong cơm trưa, hai người liền cùng nhau trở lại phòng tiếp tục làm việc.

Bận không cần dẫn ra có bao nhiêu vui, liền ngay cả Tiếu Tương vội vàng, cũng hoàn toàn đã quên những cái dây dưa này đêm qua cùng Mộ Tử Xuyên.

Danh Khả cũng là một dạng, hài tử không hài tử, hiện tại cũng không tất yếu suy nghĩ, mấy ngày nay cô đi không ra Đế Uyển, nghĩ muốn quá nhiều cũng không có bất luận cái gì tác dụng.

Trận chung kết tuyển tú tối hôm đó xảy ra ngoài ý muốn, tiết mục không có truyền ra, cho tới bây giờ trận chung kết coi như là không có hoàn thành.

Danh Khả thương lượng với Tiếu Tương, lại gọi điện thoại cho Từ Niên Hoa bên kia, quyết định qua vài ngày trở lại một hồi.

Đầu tư lớn như vậy, không thể bởi vì một chuyện ngoài ý muốn hoàn toàn bị trì hoãn, sự tình luôn luôn phải làm.

Chẳng qua những người đó rõ ràng cho thấy hướng về phía Nam Cung Tuyết Nhi đi, Nam Cung Liệt mấy ngày nay phỏng chừng đều sẽ không nguyện ý hiện thân.

"Không bằng mời Tử Xuyên đại ca tới trao giải quán quân cho chúng ta đi." Danh Khả ngồi ở trước bàn sách vừa gõ bàn phím, vừa tùy ý nói.

Tiếu Tương bị cô hoảng sợ, theo bản năng cự tuyệt: "Cậu muốn mời anh có thể, nhưng đừng làm cho tớ đi mời."

Cô ấy hiện tại sợ nhất chính là nhìn thấy Mộ Tử Xuyên, thật hy vọng chuyện tình đêm qua bị một bút gạt đi, trong khoảng thời gian này cô ấy cũng không muốn gặp Mộ Tử Xuyên rồi.

Mặc dù cho tới bây giờ vẫn lại là như thế nghĩ muốn anh, nghĩ tới cường hãn của anh, nghĩ đến phân ngoan độc mạnh mẽ anh tại trên thân mình điên cuồng lăn qua lăn lại, tâm đều nhanh muốn nát.

Nhưng cô ấy không biết dùng cái thể diện gì đi đối mặt anh, cô ấy là thanh tỉnh, Tử Xuyên đại ca nhưng là say rượu, người nào chủ đạo toàn bộ này, có ai có thể nói được rõ ràng?

Danh Khả liếc cô ấy một cái, thấy sắc mặt cô ấy lại âm trầm xuống, cô vội vàng trấn an nói: "Tớ chỉ là tùy ý nói một chút mà thôi, cậu chớ để ở trong lòng, tớ biết cậu nghĩ như thế nào, nếu là cậu để cho tớ mở miệng đi mời Bắc Minh Dạ, tớ cũng không dám."

Tiếu Tương nghiêng đầu nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau một cái, đều đã xem hiểu bất đắc dĩ cùng ưu thương đáy lòng đối phương.

Tiếu Tương cười cười, quá khứ vẫn đều là chính mình an ủi người nầy, hiện tại ngược lại biến thành cô tới an ủi chính mình, cô ấy thở ra một hơi để cho để cho chính mình hoàn toàn tỉnh táo lại: "Đều đã trách chúng ta là số khổ."

"Người nhà nghèo chính là mệnh khổ như vậy, ai bảo bọn họ rất có tiền bạc." Danh Khả cười nhẹ, không hề để ý tới cô ấy, tiếp tục ở trên bàn phím gõ, hoàn thành kế hoạch trận chung kết.

Không chú ý tới sắc mặt khẽ Tiếu Tương biến thành khẽ biến vài cái, quay đầu nhìn màn hình máy tính, trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên.

Những cái chuyện này muốn nói cho Khả Khả hay không? Khả Khả bây giờ phiền não đã nhiều như vậy, chính mình nói cho cô kỳ thật cũng không có ý tứ gì, vẫn lại là đợi cho thời điểm thích hợp lại nói với cô đi.

"Có gọi điện thoại cho Nam Cung Tuyết Nhi hay không?" Cô ấy thu thập xong tâm tình, tùy ý hỏi.

"Gọi qua, cô bé không có việc gì, chỉ là Nam Cung Liệt bị thương. "Bắc Minh Dạ không cho cô ra ngoài, hiện tại cô ngay cả đi xem Nha Nha đều không được, cũng không có thể an ủi Nam Cung Liệt một phen.

Nói như thế nào cũng vai nam chủ cuộn phim bọn họ, vẫn lại là tại trận chung kết tuyển tú bọn họ bị thương, nói đi nói lại, bọn họ đều đã nên là muốn gánh vác trách nhiệm.

Chẳng qua là Nam Cung tiên sinh người ta không cần, mới không có tìm bọn họ phiền toái.

Có Bắc Minh Dạ ở đây, có cái gì phiền toái chỉ sợ cũng không tới phiên cô đi xử lý, bên người có một gốc cây đại thụ che gió che mưa cho cô cảm giác an toàn quả thật mười phần.

Chỉ cần đừng đứng ở trên vị trí đối lập cùng anh, kỳ thật ngày của cô cũng có thể rất khá, chỉ trừ bỏ Bảo Bảo trong bụng... Ánh mắt tối sầm ám, theo bản năng hướng bụng dưới nhìn lên đi.

Không nghĩ Tiếu Tương ngồi ở một bên bỗng nhiên kêu lên: "Điều tin tức kia."

Danh Khả nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy cửa sổ góc phải phía dưới máy tính cô ấy mà lại bắn ra một tấm ảnh chụp làm cho người ta tim đập thình thịch.

Đó là Bắc Minh Dạ, Bắc Minh Dạ để trần nửa người trên, ôm một bé gái từ Cao ốc đi tới, thời điểm phóng viên chụp ảnh anh vừa vặn nghiêng mặt qua né tránh màn ảnh, chụp không tới mặt của anh, nhưng, bằng vào gương mặt nghiêng kia cũng đủ mê chết người không đền mạng.

Từ góc độ này bắp thịt trên người nhìn lại gợi cảm được rối tinh rối mù, ngay cả cô mỗi ngày đối với người của anh, chỉ xem một cái như vậy cũng nhất thời thấy môi khô lưỡi nóng, cổ họng một trận khô cạn.

Tiếu Tương đã đem cửa sổ mở ra, là tin tức ngày hôm qua Cao ốc bị truyền có bom hẹn giờ, cùng với nữ hài được cứu vớt.

Phía trên có mấy tấm hình, đại khái là mấy nam nhân kia đã tỉ mỉ chọn lựa, mỗi tấm hình đều đã thấy không rõ diện mạo hai người.

Trong đó có tấm hình Danh Khả đưa tay che ở trên mặt Bắc Minh Dạ mà chính cô mặt sớm chôn ở trong bộ ngực của anh, một màn chim nhỏ nép vào người nhìn kỳ dị réo người không nỡ dời ánh mắt.

Nhìn hai người như vậy kỳ thật rất xứng đôi, liền ngay cả Tiếu Tương cũng nhịn không được thán phục, nghĩ như vậy, kỳ thật Bắc Minh Dạ đối với Khả Khả thật đúng là không tệ, vì cô ngay cả mạng đều đã có thể không cần.

Nhưng mà hai người bọn họ trong lúc đó lại có một phần hiệp nghị như thế, cảm thấy được có phân hiệp nghị kia tồn tại, hai người bọn họ tình cảm cho dù tốt cũng không đầy đủ thuần khiết, nếu là không có phân hiệp nghị kia...

Nghiêng đầu nhìn Danh Khả một cái, cô nhưng chỉ là nhìn chằm chằm mấy tấm hình trong màn hình kia sững sờ, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt có vài phần đờ đẫn, cũng có vài phần si mê, loại ánh mắt này...

Tiếu Tương xoa nhẹ đầu lông mày, bắt đầu ý thức được là chính mình có phần xen vào việc của người khác rồi.

Khả Khả làm sao là không thích Bắc Minh Dạ? Xem cô bộ dạng này, rõ ràng là hãm nhập thật sâu đi vào, đại khái cũng chỉ có chính cô không biết mà thôi.

"Thưởng thức xong mỹ nam sao?" Cô ấy đột nhiên hỏi.

Danh Khả bị cô ấy làm hoảng sợ, theo bản năng chống lại ánh mắt của cô ấy, thấy đáy mắt cô ấy cất giấu một chút hương vị đùa cợt, cô cắn môi liếc cô ấy một cái mới ngồi trở lại đến trên vị trí chính mình, vẫn lại là nhịn không được nghiêng đầu nhìn màn hình của cô ấy một cái.

Cường hãn của anh, nhỏ yếu của cô, thời điểm anh che chở của cô giống như thần đội trời đạp đất một dạng, để cho cô bỗng nhiên liền cảm thấy được, đời này chỉ cần có anh ở đây, cô rốt cuộc không cần sợ hãi rồi.

Đọc truyện chữ Full