TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 556: Có muốn liên minh không?

Vào lúc này, rất nhiều nhà xí nghiệp đã có mặt trong nhà Phong Tử Nghĩa và ngồi nói chuyện phiếm mấy câu, tất cả đều đang thương lượng về sự phát triển của Liêu Tây sau này.

Bọn họ thật sự là những người có năng lực, đều là những nhà xí nghiệp có kinh nghiệm dày dặn. Nên đương nhiên, họ có thể có những cái nhìn nhạy bén về sự biến hóa của thị trường, đầu tư vốn vào những ngành có thể thu về lợi nhuận cao hơn.

Tuy nhiên, bản thân họ cũng có những quy tắc riêng, đó chính là họ sẽ tuyệt đối không đụng tay vào những ngành nghề trái pháp luật.

Mà trên thực tế thì, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến việc họ không tiếp xúc quá nhiều với nhà họ Nguyên. Bởi vì đại đa số bên yêu cầu nhà họ Nguyên hỗ trợ đều là những ngành nghề không minh bạch.

Mà mỗi năm, vào dịp nhà họ Nguyên mở họp bọn họ mới nhận được lời mời tới tham gia cuộc họp thôi.

Diệp Vô Phong bước vào sân, phát hiện sân đã được sửa chữa xong từ lâu, mà lúc này, Lưu Hân Di và Phong Lệ Na đang bày biện vài cái bàn và ghế trong sân.

Diệp Vô Phong đến khiến Lưu Hân Di vội quay đầu nhìn về phía phòng khách hô to một câu, lúc này, Phong Tử Nghĩa mới vội vàng chạy ra.

“Chủ tịch Diệp, cuối cùng cậu cũng đã tới. Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi đấy, kêu toàn bộ những người bạn bè mà tôi có thể liên lạc được tới đây. Trong đó có một số người tự quản lý đầu tư một mình, tuy họ cũng là một xí nghiệp, nhưng trên thực tế thì công ty không phải là quá lớn, cũng chỉ như món cơm ăn dăm bữa ở Liêu Tây mà thôi." Phong Tử Nghĩa chạy vội tới nói.

Diệp Vô Phong nghe vậy thì gật đầu: “Chúng ta vào mời bọn họ ra ngoài đi.”

Diệp Vô Phong biết rõ độ rộng của phòng khách nhà Phong Tử Nghĩa thế nào, nó vốn không thể chứa đủ ba mươi người được, vậy nên, để họ ra sân là thích hợp nhất.

Mà những nhà xí nghiệp này cũng không để tâm đến những vấn đề nhỏ này, họ ngồi trên ghế, nhìn về phía Diệp Vô Phong với thái độ vô cùng tò mò. Bởi vì, bọn họ rất tò mò, không biết người dám đứng ra đối nghịch với nhà họ Nguyên trông sẽ như thế nào.

Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Vô Phong xuất hiện với gương mặt trẻ tuổi kia thì ai nấy cũng giật mình.

“Ông Phong, ông đừng có lừa người như thế chứ. Ông nói thằng nhóc Diệp Vô Phong này chính là người muốn đối đầu với nhà họ Nguyên sao?” Trần Hâm giật mình hỏi.

“Tôi lừa ông để làm gì cơ chứ? Đây là chủ tịch công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong, chính cậu ấy là người đã cứu tôi khỏi khách sạn Cana, cũng chính cậu ấy là người đuổi Nguyên Đạt Tiêu cút ra khỏi nhà tôi." Phong Tử Nghĩa vỗ ngực đảm bảo.

Tất cả mọi người nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Diệp Vô Phong. Đương nhiên, bọn họ cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng hiện giờ thì sự thật đã bày ra trước mắt họ rồi.

Chính cậu thanh niên trước mặt họ đây là người đã dọa Nguyên Đạt Tiêu sợ đến nỗi bỏ chạy.

Diệp Vô Phong mỉm cười đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp mọi người, tôi tin rất nhiều người ở đây không tin tôi có thể đấu tay đôi với nhà họ Nguyên. Nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người, công ty Hoa Cường tôi đây trước nay chưa từng sợ ai. Món bánh kem Liêu Tây này, tôi vốn đã định sẽ ăn sạch rồi, ngay cả chúa Giê-xu cũng không thể giữ nó được. Có điều, tôi hy vọng mọi người sẽ cùng nhau, tạo thành một khối liên minh vững chắc.”

“Nếu anh Diệp đây đã tự tin vào bản thân như vậy rồi thì tại sao còn muốn liên minh với chúng tôi làm gì? Có phải bởi vì anh biết nếu để công ty Hoa Cường đơn độc một mình đấu với nhà họ Nguyên thì sẽ gặp bất lợi trước chăng?" Ở một góc, Hoa Vĩ hút điếu xì gà, nét mặt cười khẩy.

Phong Tử Nghĩa vội giải thích với Diệp Vô Phong: “Người tên Hoa Vĩ này tuy tính cách có phần quái gở, nhưng cậu ta đủ khả năng để chung thuyền với chúng ta. Hơn nữa, cậu ta thực sự là một người làm việc có nguyên tắc, cho nên cũng là một trong những người bạn của tôi.”

Diệp Vô Phong gật đầu, anh nhìn Hoa Vĩ, mỉm cười đáp: “Tôi muốn liên minh với mọi người, không phải vì muốn mọi người mang lại lợi ích cho tôi.”

“Nếu thật sự không phải như cậu nói, vậy thì tại sao cậu lại muốn thành lập liên minh giữa chúng ta?" Ngay cả Trần Hâm cũng tò mò lên tiếng.

Mục đích thành lập liên minh giữa các thương nghiệp thực chất là để giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, khi gặp khó khăn thì sẽ cùng nhau hỗ trợ giải quyết vấn đề.

Vậy mà hiện giờ Diệp Vô Phong lại nói ra những lời này, chẳng phải là đem ý nghĩa của liên minh doanh nghiệp vứt bỏ đó sao?

Đã vậy thì còn lý do quan trọng gì để tiếp tục chuyện liên minh này đâu?

Diệp Vô Phong thản nhiên đáp: “Sở dĩ tôi muốn tạo khối liên minh với các người là vì không muốn tương lai, khi công ty Hoa Cường thật sự đối đầu với Liêu Tây sẽ vô tình làm tổn hại đến các người.”

“Ha ha ha!” Hoa Vĩ giống như là nghe được một câu chuyện cười, anh ta cười vui vẻ sảng khoái vô cùng. Có điều, những người còn lại lại bày ra nét mặt có phần khó chịu.

Suy cho cùng thì câu nói này thật sự quá kiêu ngạo, muốn thành lập khối liên minh với bọn họ không phải vì muốn bọn họ giúp đỡ hay hỗ trợ gì, mà là vì không muốn tương lai vô tình làm tổn hại đến họ.

Điều này có nghĩa việc tạo mối liên minh này là do Diệp Vô Phong muốn bố thí cho bọn họ.

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy không hài lòng.

Nhưng Hoa Vĩ lại khẽ gật đầu, nét mặt vô cùng đồng tình, đáp lại: “Tôi thừa nhận, tôi thật sự bị cám dỗ bởi lời nói vừa rồi của anh, công ty Hoa Cường đúng thật là có đủ năng lực để tự tin nói ra lời này, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải ở Liêu Đông, còn nơi đây là Liêu Tây, là thiên hạ của nhà họ Nguyên!”

Diệp Vô Phong khẽ nhún vai, nói: “Vậy sao? Vậy thì càng phải vượt nhà họ Nguyên.”

Mọi người ai nấy đều ồ lên, lời nói kiêu ngạo kiểu này thực sự đã làm thay đổi quan niệm của bọn họ. Sao lại có người có thể kiêu ngạo đến mức đó chứ, ba câu không câu nào là không đề cập đến việc muốn làm nhà họ Nguyên sụp đổ.

Phải biết rằng ở Liêu Tây này, sự tồn tại của nhà họ Nguyên hệt như một đỉnh núi. Dù là dạng doanh nghiệp gì cũng phải dựa vào nhà họ Nguyên để được tồn tại.

Doanh nghiệp nào không được nhà họ Nguyên chiếu cố thì sẽ bị các doanh nghiệp khác chèn ép, đến cuối cùng không còn đường lui nữa sẽ đi vào bước đường phá sản.

Mà hiện tại, Diệp Vô Phong lại nói với bọn họ chỉ cần đi theo Diệp Vô Phong là có thể lật đổ vương triều nhà họ Nguyên này, mà loại chuyện này sao có thể làm được chứ.

Mà bọn họ, những người với doanh nghiệp ở Liêu Tây này đến xem vốn chẳng để tâm lắm.

Diệp Vô Phong biết bọn họ không tin, vì thế chỉ vui vẻ cười đáp: “Khả năng các người vẫn chưa biết chuyện tôi làm sau khi bước chân vào Liêu Tây này. Phá hủy hôn lễ của Nguyên Đông Thành, lúc ấy Nguyên Húc cũng có mặt ở đó, kết quả đến một quả rắm cũng không dám đánh.”

Chuyện này tất cả mọi người đều đã nghe qua, lúc trước Diệp Vô Phong đã một mình cứu cả nhà Phong Tử Nghĩa, đây thật sự là một cú vả thẳng mặt vào nhà họ Nguyên.

Tuy rằng Nguyên Húc chỉ điều hành một chi nhánh của nhà họ Nguyên, không phải người được thừa kế.

Cái gọi là người được thừa kế chính là những nhân tài được nhà họ Nguyên bồi dưỡng để tương lai có thể tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Nguyên. Ở nhà họ Nguyên, địa vị của người được thừa kế là cực kỳ cao.

Mà những người không phải là người thừa kế sẽ ít tiếng nói hơn rất nhiều, nhưng dù vậy thì ông ta cũng là một thành viên nhà họ Nguyên.

Đắc tội với thành viên nhà họ Nguyên thì cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với nhà họ Nguyên, ở Liêu Tây này chắc chắn phải hiểu rõ.

Vậy mà hiện giờ Diệp Vô Phong vẫn sống yên ổn như cũ, mà bên nhà họ Nguyên dường như đã quên luôn chuyện này, hoàn toàn buông tha Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong tiếp tục nói: “Tôi sắp thành công dẹp bỏ công ty Chính Hòa đến nơi rồi, khoảng mấy ngày nữa mọi người sẽ được nhìn thấy các loại tin tức của công ty Chính Hòa này.”

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Vô Phong bằng nét mặt nghi hoặc, bọn họ tất nhiên không tin Diệp Vô Phong, nhưng nhìn Diệp Vô Phong tràn đầy tự tin như vậy, trong lòng họ ít nhiều cũng có sự mong chờ.

“Hiện tại, đứa con trai đang nằm trong bệnh viện của Chu Tinh cũng là do tôi đánh. Mọi người thử nói xem, nếu tôi thực sự là một người không có thực lực thì tôi có dám làm ra mấy chuyện này không?" Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn mọi người một cái.

Sau khi nói ra những chuyện này, dường như đã khiến tất cả mọi người phải sững sờ, bọn họ cúi đầu trầm mặc, căn bản là không dám đối diện thẳng đôi mắt của Diệp Vô Phong.

Ngoại trừ Hoa Vĩ.

Hoa Vĩ nghe được những điều Diệp Vô Phong nói, nụ cười trên mặt càng xán lạn, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn, dường như muốn nói những việc Diệp Vô Phong làm khiến anh ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đọc truyện chữ Full