Hơn nữa, thân hình của Đường Trảm rất quỷ dị.
Ban đầu, Bạch Vũ Cần định dùng ám khí lần nữa, nhưng khi thấy không bắt được bóng dáng của Đường Trảm, ông ta mới biết mình đã gặp phải cao thủ.
Ông ta hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm sao, nhưng vẫn lựa chọn rút lui, dự định trước tiên phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
Dù sao, ám khí luôn ở trong tay ông ta, vẫn có thể uy hϊếp Đường Trảm, cho nên cho dù Đường Trảm có thể dùng bộ pháp quái dị như vậy, cũng tuyệt đối không dám mở rộng công kích với ông ta.
Ông ta lui vào một ngôi nhà mục nát không có người ở, sau đó hết sức cảnh giác nhìn ra cửa.
“Hiện tại chỉ có một lối vào nhà này, mọi kỹ xảo di chuyển của mày đều vô dụng, tao muốn xem mày gϊếŧ tao như thế nào?” Bạch Vũ Cần lộ vẻ mặt đắc ý.
Căn nhà mục nát này chỉ có một cửa ra vào, cửa sổ đã bị rào chắn bằng sắt.
Vì vậy, việc Đường Trảm đi vào qua cửa sổ là điều tuyệt đối không thể.
Đúng lúc ông ta đang rất đắc ý thì một thứ đen kịt bay tới, suýt chút nữa ông ta đã thả ám khí trong tay ra.
Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng thứ này, sắc mặt ông ta thay đổi rất nhiều.
Bom!
Tại sao đối phương lại mang bom khi cận chiến với ông ta chứ?
Điều này căn bản là không hợp lý!
Nhưng ông ta biết nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhất định sẽ bị nổ chết, vì vậy ông ta vội vàng chạy ra cửa ngay lập tức.
Đáng tiếc lúc này trước cửa có một cái cọc gỗ chặn lại rồi, trên mặt ông ta tràn đầy tuyệt vọng.
“Không!! Làm ơn thả tôi ra!! Thả tôi ra!” Bạch Vũ Cần hét ra bên ngoài với vẻ run sợ. Nếu không có chướng ngại vật ở cửa, ông ta sẽ có đủ thời gian để ra khỏi căn nhà này. Nhưng bây giờ rõ ràng Đường Trảm đã chặn cửa ở bên ngoài.
Đây là muốn đẩy ông ta vào chỗ chết!
Đường Trảm lắc đầu: "Đúng là ngu xuẩn, loại nhà này mà mày cũng dám vào, chẳng lẽ mày không biết trên thế này còn có vũ khí nóng sao?”
Bùm!
Vừa dứt lời, Đường Trảm liền nghe thấy trong nhà có tiếng nổ lớn, có một cỗ lực lượng cực kinh khủng truyền đến, làm rung chuyển cọc gỗ chắn ngang cửa.
Còn Bạch Vũ Cần không kịp chạy ra thì chắc chắn không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Đường Trảm nhún vai, ném cái cọc gỗ rồi bước vào nhà, anh ta vẫn rất cảnh giác, bởi vì anh ta biết có thể Bạch Vũ Cần vẫn chưa chết.
Nhưng sau khi bước vào, anh ta phát hiện trên người Bạch Vũ Cần đầy máu, nghiêm trọng nhất là ở cổ, lúc này toàn thân Bạch Vũ Cần đang run lên.
Đường Trảm lắc đầu: "Mày cũng quá xui xẻo rồi nhỉ? Nếu cổ của mày không bị loại mảnh bôm này xuyên thủng thì chắc là vẫn có thể sống sót, dù sao mày cũng là cường giả cảnh giới chiến thần, mặc dù không có cách nào để chống lại bom, nhưng có thể ngăn cản mảnh bom bắn trúng mình, nhất định có năng lực làm giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất.”
Lời nói của Đường Trảm không nhận được phản hồi từ Bạch Vũ Cần, bởi vì Bạch Vũ Cần hiện đang hấp hối, Bạch Vũ Cần đang cầm ám khí trong tay, đáng tiếc là bây giờ ông ta thậm chí không thể sử dụng được ám khí.
“Thật đáng tiếc, tao còn tưởng sẽ phải đại chiến 300 hiệp với mày nữa, nhưng cuối cùng mày lại xui xẻo như vậy.” Đường Trảm nói xong liền trực tiếp rời khỏi căn nhà.
Về phần thi thể của Bạch Vũ Cần, đương nhiên anh ta không cần quan tâm, anh ta biết người của Kiếm Lẫm sẽ mang thi thể của Bạch Vũ Cần về.
Về phần là ai gϊếŧ thì người của Kiếm Lẫm đương nhiên sẽ không biết.
Anh ta đến Liêu Tây là một hoạt động bí mật và danh tính của anh ta chưa bao giờ được tiết lộ, ngay cả Nguyên Đạt Tiêu cũng không tiết lộ danh tính của anh ta.
Bởi vì anh ta đã từng nói với Nguyên Đạt Tiêu rằng nếu danh tính của anh ta bị bại lộ, anh ta sẽ gϊếŧ chết Nguyên Đạt Tiêu.
Sau khi Đường Trảm rời khỏi ngôi nhà, liền đi tới bên cạnh công trường.
Anh ta sẽ gϊếŧ các thành viên còn lại của Kiếm Lẫm, cuộc chiến này sẽ sắp kết thúc.
Ở cửa công trường, một người đang chậm rãi đi về phía trước, đối mặt với công nhân trên công trường, ông ta làm như không thấy, công nhân trên công trường nhìn thấy mấy tên vệ sĩ bên cạnh Nguyên Húc liền nhao nhao đẩy họ ra.
Lục Phong Siêu lúc này đang đi theo bên cạnh Nguyên Húc, hắn ta biết lần này Nguyên Húc sẽ ngả bài với Diệp Vô Phong, nhưng hắn ta vẫn rất lo lắng.
Dù sao thì thủ đoạn của Diệp Vô Phong thực sự quá kỳ dị, những người đối nghịch với Diệp Vô Phong dường như không có kết cục tốt đẹp.
“Sếp Nguyên, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên cân nhắc một chút. Dù sao việc đến tìm Diệp Vô Phong lúc này là quá mạo hiểm, hơn nữa người của Kiếm Lẫm đã xuất thủ rồi. Tôi nghĩ chúng ta không cần đến đâu nhỉ?” Lục Phong Siêu thật sự không dám đi.
Hắn ta biết bên Kiếm Lẫm thậm chí đã cử cao thủ cảnh giới chiến thần ra tay rồi, nếu ngay cả cao thủ cảnh giới chiến thần cũng không có cách nào gϊếŧ chết Diệp Vô Phong, vậy thì đội ngũ cảnh giới tông sư mạnh nhất này có đi cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.
Nguyên Húc cười nói: “Chú Siêu, chú yên tâm, nếu tôi đã dám đến chỗ này thì nhất định đã nắm chắc phần thắng.”
Sau khi nghe lời này, Lục Phong Siêu chỉ có thể thở dài, nếu Nguyên Húc đã nói như vậy thì hắn ta chỉ có thể làm theo thôi.
Suy cho cùng, hắn ta cũng chỉ là một vệ sĩ.
Khi đến tòa nhà của công ty Hoa Cường, Nguyên Húc vẫn đang đi về phía trước, nhân viên lễ tân tiến lên tò mò hỏi: “Vị này, ngài đang tìm ai vậy?”
Nguyên Húc chỉ nhìn nhân viên lễ tân một cách thờ ơ, Lục Phong Siêu bước tới và tát người đẹp ngã sõng soài.
Làm xong việc này, Nguyên Húc không nói lời nào mà tiếp tục đi về phía trước.
Các nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh này đã nhanh chóng báo cáo với nhân viên bảo vệ phía trên, đồng thời chạy tới chỗ Nguyên Húc, mà vệ sĩ bên cạnh Nguyên Húc chỉ có hai người.
Rõ ràng hai vệ sĩ này có bản lĩnh không tầm thường.
Một vài nhân viên bảo vệ đã bị hai vệ sĩ này xử lý chỉ trong ba hoặc hai cú đấm.
Sau khi hai vệ sĩ xử lý xong mấy nhân viên bảo vệ, họ không đi lên mà các ngã đường lại.
Nguyên Húc đã nhanh chóng đến văn phòng của công ty Hoa Cường ở tầng ba. Lúc này, các nhân viên trong văn phòng vẫn đang làm việc một cách có trật tự.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Húc lập tức dửng dưng nói với vệ sĩ của mình: “Những người này là nhân viên của công ty Hoa Cường, gϊếŧ hết họ đi.”
Các vệ sĩ lần lượt lao ra, Nguyên Húc đưa Lục Phong Siêu vào văn phòng chủ tịch, lúc này Lâm Thư Âm vẫn đang ngủ trong vòng tay của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong ngồi trên sô pha mỉm cười khi nhìn thấy Nguyên Húc: “Tôi biết chuyện này nhất định là do ông làm mà.”
“Vậy thì cậu có đoán được hôm nay tại sao tôi dám tới nơi này chưa?” Nguyên Húc thờ ơ hỏi.
Ông ta ngồi đối diện với Diệp Vô Phong, nhìn Lâm Thư Âm còn đang ngủ chưa tỉnh lại, rồi lại nghiêm túc nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng hiện tại bên ngoài công trường đã đánh nhau tới mức khí thế sôi sục rồi, chắc là đã máu chảy thành sông. Hai tổ chức sát thủ lớn của Hoa Hạ đang liều mạng, cảnh tượng này cũng khá hiếm đấy, ông không đi xem sao?”