Nguyên Húc hít sâu một hơi: “Tôi biết bên cậu nhất định có tổ chức nào đó bảo vệ, hóa ra là Phong Mãn Lâu, không biết sát thủ của Phong Mãn Lâu có thể chặn được sát thủ của Kiếm Lẫm hay không, dù sao thì tôi cũng biết bên Kiếm Lẫm có một trưởng lão đã đến đây.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi biết, vừa rồi hắn tới gϊếŧ vợ tôi, nhưng cuối cùng cũng rời đi như không có chuyện gì xảy ra rồi.”
Nguyên Húc cười nói: “Tôi biết. Bình thường chủ tịch Lâm có một vệ sĩ ở bên cạnh. Tại sao bây giờ không thấy vệ sĩ đó thế, có phải đã bị trưởng lão của Kiếm Lẫm gϊếŧ rồi không?”
Diệp Vô Phong hờ hững lắc đầu: “Chuyện này thì không đúng, hắn có chút việc nên rời đi rồi.”
Nguyên Húc đánh giá cẩn thận biểu hiện trên mặt của Diệp Vô Phong, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Thư Âm, dáng vẻ như đã tính trước mọi việc, trong lòng ông ta lại có chút bối rối.
Phải biết rằng Diệp Vô Phong bây giờ đang chiến đấu với lũ quái vật, khắp nơi bên ngoài đều là sát thủ, nếu phòng ngự của Phong Mãn Lâu bị công phá, vậy thì công trường này sẽ giống như lò mổ, thành viên của Kiếm Lẫm sẽ đuổi cùng gϊếŧ tuyệt tất cả người ở đây.
Điều mà sát thủ của Kiếm Lẫm thích làm nhất, đó là tàn sát!
“Cậu có biết lần này tôi đến đây làm gì không?” Nguyên Húc thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Chuyện này tôi thật sự không biết, ông có thể nói cho tôi biết một chút?”
Nguyên Húc u ám nói: “Tao phải báo thù cho con trai Nguyên Đông Thành. Tao vẫn khắc sâu những gì mà mày đã làm trong nhà máy bỏ hoang kia.”
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi: "Thật ra ông sai rồi. Có một chuyện ông nên biết, lúc đầu con trai của ông muốn gϊếŧ tôi, nhưng cuối cùng bởi vì bản thân bất tài nên bị tôi phản sát, loại chuyện này không phải rất bình thường sao? Vậy theo ý của ông thì con trai của ông chỉ có thể gϊếŧ người, chứ không thể bị gϊếŧ?”
Nguyên Húc lạnh mặt nói: “Tao biết những người như mày rất giỏi ngụy biện, nhưng cũng bình thường thôi. Dù sao nếu không giỏi ngụy biện, mày cũng sẽ không làm chủ tịch công ty Hoa Cường.”
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Tôi trở thành chủ tịch là bởi vì thực lực của tôi thôi.”
Nguyên Húc chỉ hờ hững nhìn Diệp Vô Phong: “Tính mạng của Đông Thành, mày vẫn phải trả lại, bây giờ tao cho mày một cơ hội, nếu như mày tự sát, tao có thể chấm dứt trò hề này, tao sẽ bảo người của Kiếm Lẫm rút lui.”
Diệp Vô Phong tò mò hỏi: “Ông bị ngốc sao? Hiện tại tôi đang yên ổn ở chỗ này, sát thủ của Kiếm Lẫm chưa chắc có thể đột phá phòng ngự của Phong Mãn Lâu. Hơn nữa, cho dù là đột phá, chẳng lẽ thực lực của tôi không mạnh sao?”
Nguyên Húc bật cười: “Mày cho rằng chính mình có thể gϊếŧ hết bọn họ sao? Mày hơi đề cao bản thân quá rồi đấy?”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Cũng không phải là chưa từng làm mà.”
Nguyên Húc nhất thời không hiểu ý tứ của Diệp Vô Phong, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, bình tĩnh nói: "Bây giờ tao cho mày cơ hội này, là muốn mày vẫn có thể hoàn thành công việc của chính mình, nhưng nếu mày không cần thì quên đi, tao sẽ cho mày biết lựa chọn của mày ngu ngốc như thế nào.”
Diệp Vô Phong vẫn tò mò nhìn Nguyên Húc: "Thật ra ông có biết không? Hiện tại tôi có thể gϊếŧ chết ông, bên cạnh ông không có ai có thể bảo vệ ông đâu.”
Nguyên Húc nói: “Tao hy vọng mày hiểu rõ một điều, dù sao nếu mày ra tay với tao, thì tất cả mọi người của công trường này sẽ chôn cùng tao luôn.”
Diệp Vô Phong nhanh chóng biết Nguyên Húc đang ám chỉ điều gì, nhưng anh vẫn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Tôi gϊếŧ ông thì mọi người trên công trường đều sẽ chôn cùng ông sao? Sao tôi không biết ông có bản lĩnh như thế nhỉ?”
Nguyên Húc nở nụ cười: "Tao biết mày không tin, nhưng để tao nói cho mày biết, có đôi khi muốn mấy cao thủ tự cao tự đại như mày chôn cùng không cần dùng sức mạnh nhiều đâu, thế giới này là thế giới vũ khí nóng, mặc dù mày mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối không thể địch nổi uy lực của bom đạn đâu.”
Diệp Vô Phong nhìn Nguyên Húc: “Vậy ý của ông là trên công trường của tôi có gài bom sao?”
Nguyên Húc mỉm cười: “Mày vẫn rất thông minh. Tao đã cài khá nhiều bom vào công trường của mày rồi, nếu mày dám lộn xộn, tao sẽ cho nổ những quả bom này, cả công trường đều sẽ chôn cùng mày!”
Nói xong lời này, coi như Nguyên Húc đã nói hết tình hình hiện tại rồi.
Lúc này ông ta đang ở thế thượng phong.
Diệp Vô Phong giả bộ rất sợ hãi: “Nhưng hiện tại ông cũng đang ở trên công trường, nếu cho nổ bom, ông cũng sẽ bị nổ chết thôi.”
Nguyên Húc bật cười: “Khi tao tới đây cũng chưa từng nghĩ sẽ còn sống trở về, nếu có thể chôn cùng mày, cho dù chết cũng đáng giá.”
Ông ta lấy ra một cái nút, đúng lúc này, một thành viên của Phong Mãn Lâu xuất hiện trong văn phòng, anh ta gật đầu với Diệp Vô Phong, nói: “Sát thủ của Kiếm Lẫm đã bị đánh bại, công trường tạm thời an toàn.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Mọi người vất vả rồi, chờ tôi giải quyết xong chuyện bên này sẽ đi tính toán tiền trợ cấp cho mọi người."
Người của Phong Mãn Lâu nghe vậy, gật đầu rồi quay người rời đi.
Nguyên Húc chỉ thờ ơ nói: “Mày còn muốn gạt bọn họ sao? Hiện tại bọn họ ở ngoài công trường thì đương nhiên không có việc gì, nhưng công trường của mày có thể sẽ gặp tai họa, mày còn mạng để đưa tiền trợ cấp cho bọn họ sao?”
Diệp Vô Phong đột nhiên ngừng giả bộ sợ hãi, mà lắc đầu nói: “Thực ra, tôi đã sớm tháo bom của ông rồi, vừa rồi chỉ là muốn phối hợp diễn kịch với ông chút thôi.”
Nguyên Húc sửng sốt một chút, sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám: “Ý của mày là gì?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Không ngờ ông lại để cho người của tôi phản bội tôi. Quả nhiên, chỉ cần có đủ tiền, sẽ có người mạo hiểm, nhưng quả bom hắn đặt ở công trường đã sớm bị tháo ra rồi. Ông không tin thì có thể nhấn nút thử xem.”
Nguyên Húc nghe vậy lập tức rất tức giận: “Đùa cái gì vậy, kế hoạch của tao hoàn hảo như thế, sao mày có thể biết được?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Nếu không phải tối hôm đó tôi tình cờ đi ra ngoài làm chút chuyện, nhìn thấy tên nhóc kia lén lút khi đi ngang qua tòa nhà của công trường, thì tôi thật sự sẽ mắc bẫy của ông rồi.”
Nguyên Húc rất tức giận, nhưng ông ta vẫn không tin những gì Diệp Vô Phong nói, cho dù biểu hiện của Diệp Vô Phong lúc này rất bình tĩnh, ông ta cũng cho rằng đó chỉ là giả bộ thôi.
Chỉ để ông ta thả lỏng cảnh giác, rồi sau đó sẽ cướp lấy cái nút kia.
Ông ta cười khẩy: “Muốn lừa tao à? Mày nghĩ nhiều rồi, muốn chơi trò chiến tranh tâm lý ư, tao không sợ đâu!”
Diệp Vô Phong biết Nguyên Húc đã hiểu lầm, cho nên lắc đầu nói: "Tôi nói nếu ông không tin thì cứ ấn nút đi. Dù sao không phải đó chính là mục đích ông tới đây sao?”
Nụ cười của Nguyên Húc dần dần vụt tắt, ông ta đang nghĩ về tính xác thực của lời Diệp Vô Phong nói, nếu quả bom không được tháo dỡ, thì kết quả của việc nhấn nút sẽ khiến cả công trường nổ tung.