Nhạc buồn vang vọng cả nhà tang lễ Anh Hùng Đường. Từ quan chức chính phủ, các vị tướng quân đội đến võ giả cấp chiến thần v. v., ai nấy cũng đều tỏ vẻ thương tiếc. Đài truyền hình quốc gia cẩn thận quay lại tất cả. Ký giả đài truyền hình cũng tập trung vào ống kính. Chẳng mấy chốc đã đến phiên nhóm La Phong.
Theo dòng người, năm người tiểu đội Hỏa Chùy cũng rất nhanh tiến vào bên trong nhà tang lễ.
Hội trường tưởng niệm chỉ có tấm ảnh thật to.
“Chỉ có ảnh, đến cả di thể cũng không còn.” Trong lòng La Phong thầm than.
Trước mặt sóng chuột vô cùng vô tận, một khi ngã xuống, thật sự không còn hài cốt! Trong tiếng nhạc buồn, bọn người La Phong trịnh trọng vái chào ba lượt. Thê tử và các con của chiến thần cường giả Lục Cương lặng lẽ quỳ bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, đám La Phong đã rời khỏi hội trường.
Không khí bên ngoài hội trường rõ ràng dễ thở hơn một chút, không áp lực ngột ngạt như trong hội trường.
– Lục Cương tiền bối cũng xui xẻo thật.
Cao Phong lắc đầu thở dài.
– Vừa vặn lọt vào giữa trung tâm sóng chuột. Còn con thủ lĩnh của sóng chuột vô tận này khẳng định là nhắm vào Lục Cương tiền bối, coi hắn cường giả tuyệt đỉnh nhân loại, do đó không tiếc tất cả mà phải gϊếŧ chết hắn! Chỉ cần sóng chuột không tiếc tất cả, một khi bị vây thì muốn trốn cũng không trốn thoát.
La Phong thấp giọng nói:
– Em nghe nói lúc đó vệ tinh có quay lại cảnh Lục Cương tiền bối trong lúc chiến đấu vùng vẫy, làm đổ vài chục kiến trúc cao tầng. Hơn trăm vạn thú chuột bị gϊếŧ. Có thể tưởng tượng được cảnh này ghê gớm ra sao.
Lúc trước, hắn và cả bọn người Vạn Đông, chỉ bị một sóng chuột nho nhỏ mấy vạn con thú chuột đuổi gϊếŧ mà thôi.
Hơn nữa trong đám thú chuột đó không có đến cả một con thú chuột cấp thú tướng. Nếu không tốc độ sao lại đuổi không kịp mấy người Vạn Đông? Nhưng cho dù là một nhóm chuột nhỏ như vậy cũng đã khiến cho La Phong cảm giác được áp lực. Vừa nghĩ tới cảnh ức vạn thú chuột vây công, La Phong đã không rét mà run! Cường giả cấp chiến thần có thể trong thời gian ngắn gϊếŧ chết hơn trăm vạn thú chuột thì quả là cường đại.
– Lục Cương tiền bối ngay từ đầu nếu cẩn thận một chút, tránh xa trung tâm sóng chuột, cũng sẽ không chết đâu.
Cao Phong than thở.
…
Ngoài nhà tang lễ rất lạnh. Trên đường phố đều là những nhóm vũ giả, giới chính trị, giới quân sự, những nhân vật của tập đoàn tài chính gia tộc.
– La Phong.
Một thanh âm chợt truyền đến.
La Phong quay đầu lại nhìn. Gần đó chính là Từ Hân mặc bộ đồ màu đen, trang phục này của Từ Hân làm hắn có cảm giác lạnh hơn.
– Từ Hân, hôm nay bạn không đi học à?
La Phong hỏi.
– Hôm nay thứ bảy mà, tớ đi theo người nhà tới đây.
Từ Hân không khỏi bật cười nói.
La Phong kinh ngạc, rồi cười tự giễu:
– Thứ bảy à, ặc… không đi học, đến cả ngày mấy trong tuần cũng chẳng nhớ rõ.
Trở thành một võ giả, thật sự không cần để ý tới tuần lễ. Lúc trước khi còn đến trường, mới nhớ rõ những ngày nghỉ cuối tuần.
– Bạn La Phong bây giờ đã là võ giả rồi, khác hẳn những bạn cũ chúng ta.
Từ Hân cố ý đùa.
Hai người La Phong, Từ Hân đứng ở lề đường nói chuyện.
Còn Từ Cương đứng xa xa đang trò chuyện với một người đàn bà trung. Nhưng khi Từ Cương đưa mắt chú ý tới hai người La Phong, Từ Hân đứng xa xa, thì không khỏi khẽ nhíu mày, rồi xin lỗi người đàn bà trung niên:
– Trương đổng sự, tôi có chuyện phải làm. Lát nữa chúng ta bàn lại chuyện này nhé.
Người đàn bà trung niên đó mỉm cười gật đầu.
Từ Cương đi đến gần, ở khóe mắt vẫn chú ý tới hai người La Phong và Từ Hân. Với thị lực của Từ Cương, hắn có thể thấy rõ ràng vẻ mặt thần thái của La Phong và Từ Hân. Rất hiển nhiên, hai người La Phong, Từ Hân đang đàm luận rất vui vẻ. Điều này làm Từ Cương cảm thấy khó chịu hơn: “Muội muội là người rất có ngạo khí. Trước nay không thích tiếp xúc với bạn nam cùng lứa tuổi, sao lại cùng La Phong…”
Muội muội Từ Hân đã đạt tới tuổi kết hôn theo pháp định, do đó Từ Cương rất coi trọng tình cảm của muội muội.
Bất luận như thế nào… Hắn rất không thích La Phong.
“Một võ giả không biết ngày nào sẽ chết, cũng muốn dây dưa với muội muội của ta? Sa vào càng sâu, muội muội ta tương lai lại càng khổ!”
Từ Cương cảm thấy căm tức. “Tên La Phong này lần trước ta đã nói với hắn rất uyển chuyển rồi. Nếu hắn biết điều, nên tránh xa muội muội ta một chút. Rõ là không biết điều!”
Từ Cương hiển nhiên rất giận, nhưng giận thì làm gì được?
Hắn không ngu xuẩn mà xông thẳng lên.
“Hả?”
Ánh mắt Từ Cương đột nhiên chú ý tới một người gần đó, không khỏi liên tưởng gì đó. “Để La Phong chịu khổ một chút, để hắn biết khó mà lui!”
Trong lòng vừa nghĩ thế, Từ Cương đi nhanh về phía bên trái.
– Từ công tử.
Một thanh niên đầu trọc, nhưng nhìn gương mặt thì khá đẹp trai tươi cười bước tới chào hỏi.
– Quách Hải.
Từ Cương cũng cười đi tới.
– Không ngờ có thể gặp Quách Hải huynh đệ ở đây. Tôi còn nghĩ rằng cậu đang ở khu hoang dã chứ.
– Lễ tưởng niệm Lục Cương tiền bối là một việc rất lớn, tôi sao có thể không tới?
Thanh niên đẹp trai đầu trọc nhìn về phía hội trường nhà tang lễ, lắc đầu thở dài một tiếng.
– Năm đó ta cũng từng được Lục Cương tiền bối chỉ điểm. Thật không ngờ, Lục Cương tiền bối là cường giả lợi hại như vậy mà lại…
Từ Cương cảm giác thấy Quách Hải thương tâm thật sự, trong lòng thầm cười:
– Quách Hải và chiến thần Lục Cương cũng chẳng có bao nhiêu giao tình, thật là làm bộ làm tịch mà.
Hắn là một thương nhân, căn bản không thể giải thích giao tình giữa các võ giả.
Võ giả đi bên bờ sinh tử, rất coi trọng ân huệ. Tiền bối chỉ điểm thì cả đời sẽ khó quên.
– Quách Hải, hôm nay muội muội ta cũng tới đó.
Từ Cương cười nói.
– Từ Hân?
Quách Hải giật mình.
– Ở đâu?
Từ Cương cười khổ một tiếng, đưa mắt chỉ hướng:
– Hừm, ở bên kia, đang nói chuyện với một võ giả trẻ tuổi.
Quách Hải thấy La Phong và Từ Hân ở đàng xa, khẽ cau mày, kinh ngạc nói:
– Theo tôi được biết thì Từ Hân tiểu thư rất ít trao đổi với võ giả, võ giả trẻ tuổi này cũng có quan hệ khá đặc biệt nhỉ.
Mặc dù khá thích Từ Hân, nhưng Quách Hải vẫn không đến mức cho rằng mình thích Từ Hân thì nhất định buộc đối phương phải thích mình.
– Đúng là đặc biệt.
Từ Cương lắc đầu nói:
– Họ từng là học cùng học. Muội muội của tôi hình như cũng cảm tình với tiểu tử này, nếu không đâu có nói nhiều như vậy!
Quách Hải gật gật đầu. Từ Hân rất ít khi nói nhìn với một nam tử trẻ như vậy.
Mặc dù có khả năng khống chế tình cảm không tệ, nhưng Quách Hải cũng khó tránh khỏi nổi lên sự ghen ghét.
– Lần trước ta nhắc nhở tiểu tử này một lần rồi, bảo hắn cách muội muội ta xa một chút. Nhưng xem ra hắn rất có ý đồ với muội muội tôi.
Từ Cương nhìn về phía Quách Hải.
– Tiểu tử cũng không nhìn lại thân phận mình. Một võ giả cấp chiến sĩ, không biết chừng ngày nào sẽ chết, còn theo đuổi muội muội ta! Rõ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Quách Hải nhướng mày một cái, trong lòng không khỏi hơi đắc ý.
Thanh niên khó tránh khỏi như vậy. Khi so sánh với đối phương, hắn bây giờ đã là cấp chiến tướng trung cấp rồi! Hơn nữa năm nay mới gần hai mươi mốt tuổi.
– Từ Cương, anh nói đúng. Võ giả cấp chiến sĩ, khi vào trong khu hoang dã đích xác rất nguy hiểm, không biết chừng sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Quách Hải gật gật đầu.
– Tiểu tử đó nếu thật sự nghĩ cho Từ Hân, cũng không nên theo đuổi Từ Hân.
– Tôi cũng nghĩ như vậy!
Từ Cương liền nói.
Quách Hải nhìn thoáng qua La Phong đằng xa, nói:
– Được rồi, hắn tên là gì?
– Hắn tên là La Phong, vừa mới trở thành võ giả không lâu.
Từ Cương nói.
– La Phong?
Quách Hải nhướng mày.
– Tên điên?
Từ Cương sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Quách Hải:
– Cái gì Tên điên?
– Tên điên là ngoại hiệu, chỉ có người có thực lực mới có thể được người khác đặt cho ngoại hiệu. Người bình thường muốn có ngoại hiệu cũng không có đâu.
Quách Hải nhìn về phía Từ Cương, nhíu mày nói:
– La Phong trong cộng đồng võ giả chúng tôi cũng có chút danh tiếng. Anh trước kia đã xem thường hắn rồi. Mặc dù hắn vừa mới trở thành võ giả không lâu, nhưng ngắn ngủn chỉ hai tháng qua, hắn đã gϊếŧ chết trên một vạn con quái thú cấp thú binh, hơn nữa cơ hồ đều là cấp thú binh cao cấp. Theo tôi phỏng chừng hắn hẳn là có thực lực cấp chiến tướng sơ cấp rồi!
– Gϊếŧ chết trên một vạn con quái thú? Chỉ hai tháng?
Từ Cương chớp mắt.
– Cái gì, cậu nói hắn là cấp chiến tướng sơ cấp à? Cấp chiến tướng sơ cấp 18 tuổi sao?
Từ Cương không kìm được kinh hô.
Quách Hải gật đầu.
Từ Cương trợn tròn mắt quay đầu nhìn qua La Phong đang nói chuyện rất vui vẻ với Từ Hân, không kìm được chửi thầm: “Mẹ nó, tiểu tử này giả khờ để lừa ăn thịt đối phương, lừa ta à! Không ngờ hắn lại là nhân vật như vậy!”
Cấp chiến tướng sơ cấp 18 tuổi so với cấp chiến tướng trung cấp 21 tuổi thì, nếu xét về tiềm lực thì La Phong đúng là cao hơn một chút.
Từ Cương hơi đổi tâm tính một chút.
– Không ngờ, Tên điên cũng thích Từ Hân.
Quách Hải khẽ mỉm cười.
– Thú vị thú vị!
– La Phong, được gọi là Tên điên… ngoại hiệu này…
Từ Cương vẫn còn chấn động vô cùng. “Hai tháng gϊếŧ trên một vạn con quái thú! Thật là điên!”
—– o O o —–