TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 251: 251: Kinh Doanh Ở Cảng Đài Xảy Ra Vấn Đề

Kỳ thực hắn căn bản không được tính là đồ đệ của Vương Dương Minh, chỉ là chi trả một số tiền để cùng luyện tập võ thuật với một số con em thế hệ sau của nhà họ Vương, giả mạo ghi tên một cái danh hiệu đệ tử mà thôi.

Vài năm trước hắn chỉ tình cờ thấy mặt Vương Dương Minh trong một lần vào tới nhà họ Vương đưa quà tặng, có lẽ Vương Dương Minh cũng vì nể tình món tiền kia mà nói đôi câu với hắn, từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại ông ta.

Nhưng hắn biết rất rõ sự lợi hại của Vương Dương Minh, tông sư một thế hệ là sự tồn tại vô địch, cho dù hắn triệu tập toàn bộ người trong gia tộc tới sợ rằng cũng không đủ cho ông ta một tay tàn sát.

Cơn say của Kỳ Lai lập tức bị quét sạch mà thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn thất thểu một đường chạy chậm tới trước mặt Vương Dương Minh, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống.

“Sư phụ, sao người lại tới rồi, sao người không đánh tiếng trước, đồ đệ sẽ tới nghênh tiếp người”.

Một kẻ từng lăn lộn tại thành phố lớn như Kỳ Lai hiểu rõ Vương Dương Minh khủng bố tới mức nào, hắn biết bản thân còn không bằng một cái rắm trước mặt ông ta, Vương Dương Minh muốn nghiền chết hắn cũng giống như bóp nát một con kiến, hơn nữa chắc chắn sẽ không có người đi truy vấn.

Lúc này Vương Dương Minh không do dự một cước đá văng Kỳ Lai ra ngoài, đồng thời nói: “Tôi không có người đồ đệ như cậu, lão phu với không nổi đại trại chủ Kỳ Lai”.

Cú đá này của Vương Dương Minh dùng không ít sức, Kỳ Lân lộn vài vòng trên không mới nặng nề ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng liền phun ra một ngụm máu.

Hành động này của Vương Dương Minh khiến đám người cùng tộc phía sau Kỳ Lai cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không hề nhận ra ông ta, thấy ông ta ra tay hung hãn như vậy tất cả đều nắm chặt vũ khí rục rịch xông lên.

Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn họ im lặng không nói.

Nếu bọn họ dám có hành động bất thường, ông ta cũng không ngại thẳng tay chém gϊếŧ, coi như vì dân diệt hại.

Hơn nữa đệ tử ghi tên của bản thân càn quấy chuyên quyền thành như vậy, lại dám thách thức đến trên đầu cậu Lục khiến Vương Dương Minh càng hận không thể một cước đạp chết hắn ta.

Nếu không còn phải đợi cậu Lục quyết định sống chết của Kỳ Lai thì một cú đá vừa rồi của ông ta đã đoạt lấy mạng chó của hắn ta rồi.

Trong lòng Kỳ Lai lúc này đã kinh hãi không thôi, hắn không biết vì sao sư phụ lại ra tay nặng với bản thân như vậy, liếc mắt nhìn tới đám người đồng tộc đang nóng lòng muốn hành động kia, hắn vội vàng xua tay ngăn cản.

Đối mặt với Vương Dương Minh, cho dù có bao nhiêu người tới cũng đều vô dụng, sức mạnh của sư phụ không phải là thổi phồng mà có.

Chỉ thấy Kỳ Lai quỳ trên mặt đất, gian nan bò về phía trước mấy bước, khóc lóc sầu thương với Vương Dương Minh: “Sư phụ, đồ đệ đã làm sai điều gì người cứ nói, đồ đệ nhất định sẽ sửa đổi”.

Vương Dương Minh nhìn Kỳ Lai nở nụ cười giễu cợt: “Cậu là đại trại chủ, còn có thể làm sai chuyện gì đây”.

Lời nói châm chọc này của Vương Dương Minh khiến Kỳ Lai cảm nhận được một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn thực sự nghĩ không ra bản thân đã làm gì chọc vị sư phụ này phẫn nộ tới vậy.

Một lúc sau một suy nghĩ bỗng nhiên lóe qua đầu hắn, con tim giật thót ngỡ ngàng, sẽ không phải liên quan đến hai người mà hắn bắt giữ kia đó chứ?

Nghĩ tới đây, Kỳ Lai dường như hiểu ra một chút, nếu không cũng sẽ không còn cách nào giải thích cho hành động của Vương Dương Minh.

Đúng lúc này Triệu Hoàng đang đứng phía sau Vương Dương Minh lên tiếng: “Kỳ Lai, giao hai tài xế của cậu Lục ra đây, tao có thể cho mày cái chết nhẹ nhàng hơn một chút”.

Kỳ Lai vừa nghe cuối cùng cũng có thể khẳng định Vương Dương Minh là vì hai tên tài xế đó mà tới.

Hắn không hiểu nổi chỉ là hai tên tài xế mà thôi, sao lại có thể kinh động tới trên người Vương Dương Minh, còn bày ra một trận thế lớn như vậy, thật không thể tin được.

Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, chỉ thấy Kỳ Lai gấp rút nói thuộc hạ phía sau: "Còn không mau mời hai vị tài xế kia ra đây”.

Hai kẻ sánh vai cùng Kỳ Lai uống rượu trước đó đã biết có điều gì đó không ổn, nghe thấy vậy lập tức đồng ý rồi cấp tốc chạy về phía nhà sàn của hắn ta.

Không lâu sau hai người tài xế đã được đưa tới, nhìn tới một màn giằng co tại quảng trường này, thực sự da dầu đều đã tê dại.

Người bình thường quả thực chịu đựng không nổi cảnh tượng hàng trăm người tay nắm vũ khí song song đối đầu này mà.

Hai người họ run rẩy được đưa tới quảng trường, đứng ở nơi đó choáng ngợp không biết phải làm sao, bởi họ hoàn toàn xa lạ với hết thảy mọi người ở đây.

Đúng lúc này chỉ thấy Lục Hi bước ra từ phía sau mấy người Vương Dương Minh, vẫy tay với hai người họ: “Hai người qua đây”.

Hai người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ đương nhiên nhận ra anh, tuy rằng người này không được yêu thích trong đội ngũ nhưng chung quy vẫn là người bên mình.

Hai người nhanh chóng đến bên cạnh Lục Hi nói: “Cảm ơn anh rất nhiều”.

Dù hai người họ chưa hiểu rõ sự tình nhưng một tiếng cảm ơn này vẫn nên nói.

Lục Hi khẽ cười: “Không có gì”.

Lúc này Vương Dương Minh chắp tay cúi đầu nói với Lục Hi: “Cậu Lục, muốn xử lý Kỳ Lai thế nào cậu chỉ cần nói một câu, Vương Dương Minh tôi sẽ lập tức thi hành”.

Triệu Hoàng đứng cạnh cũng lanh lẹ nói: “Dám bắt cóc người của cậu Lục, tôi thấy hắn cũng không cần phải sống tiếp nữa”.

Hai tài xế nghe vậy thì ngẩn người.

Nhìn thái độ của hai người này với Lục Hi kính cẩn khúm núm, không tiếc vì anh mà gϊếŧ người như vậy, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất thời đều có chút chết lặng.

Lục Hi chỉ liếc mắt nhìn Kỳ Lai một cái rồi chậm rãi nói: “Loại người hoành hành ngang ngược thất đức này cần phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, hắn là đệ tử ghi tên của ông, ông xem mà làm đi”.

“Vâng thưa cậu Lục”.

Lục Hi vừa dứt lời, Vương Dương Minh liền đáp một tiếng rồi sải bước đi về phía Kỳ Lai.

Kỳ Lai nghe rõ từng câu họ trao đổi vừa rồi, thấy Vương Dương Minh bước về phía mình lập tức kinh sợ gào khóc: “Sư phụ, đồ đệ không dám nữa, người bỏ qua cho đồ đệ đi mà, đồ đệ thực sự không dám nữa”.

Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn ta, ông ta khẽ phất tay một cái, một đám vân khí liền phun ra bắn phá lên thân thể Kỳ Lai.

Ngay cả một tiếng hét thảm Kỳ Lai cũng không kịp phát ra, thân xác chớp mắt đã bị oanh tạc tới chia năm xẻ bảy rải rác khắp quảng trường.

Lúc này, mọi người thuộc gia tộc của hắn đều choáng váng trợn tròn mắt, không dám tin nhìn một màn trước mắt này..

Đọc truyện chữ Full