Thường Tiên Minh vội vàng nói: “Đây là sứ mạng của chúng tôi, điều nên làm thôi.
Thân thủ của ông quả thật khiến người ta bội phục”.
Anh ta nói đều là lời trong lòng, hai bàn tay của Thịnh Quốc An hết sức cao minh, quả thật quá lợi hại.
Thịnh Quốc An cười một tiếng nói: “Quá khen.
Chúng ta mau đào một cái hố chôn thi thể những con sói này đi, mùi máu tanh dễ thu hút mãnh thú khác”.
“Được, chúng tôi lập tức đi làm đây”.
Ngay lập tức Thường Tiên Minh phất tay, mấy người lấy ra xẻng công binh bắt đầu đào hố.
Nửa tiếng sau ba cái hố lớn đã đào xong.
Lính đặc chủng ném xác sói vào trong hố rồi vùi lấp.
Sau đó chôn xử lý vết máu xung quanh.
Xong xuôi tất cả cũng dùng hết hơn một giờ đồng hồ.
Lúc này, Thịnh Quốc An nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, bầy sói này đã bị gϊếŧ sạch toàn bộ rồi, chắc sẽ không còn nguy hiểm khác đâu, mọi người cứ yên tâm”.
“Lần này nhờ có ông Thịnh đó, nếu không thì chuyến đi này nguy hiểm rồi”.
Hạ Nguyên Phi mặt đầy ý cười, đồng thời ra vẻ đắc ý, rõ ràng rất hài lòng với vị cao thủ mình hao tâm tổn sức mời về này.
Thịnh Quốc An cười đáp: “Nhận được nhờ vả của ông thì phải trung thành, đây đều là chuyện nên làm.
Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường”.
Mọi người lại một lần nữa cảm ơn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên giận đùng đùng nhìn về phía lều của Lục Hi hô lên: “Cái thứ đàn ông gì mà giống con rùa rụt cổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông”.
Thấy tính khí của Hạ Huyên Huyên, mọi người cũng không có ngăn cản, ngay cả Thạch Kế Đông cũng không lên tiếng.
Gặp phải nguy nan, người này chỉ biết là núp ở trong lều, thật sự khiến mọi người tức giận.
Anh là một thanh niên, ít nhất cũng phải đi ra cùng mọi người chứ.
Cho dù có nguy hiểm gì, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng sẽ vượt qua, một mình trốn đi thì còn ra thể thống gì nữa.
Đối mặt với trách mắng của Hạ Huyên Huyên, lều vải của Lục Hi vẫn không một chút động tĩnh.
Hạ Huyên Huyên càng thấy càng giận, cô ta không kìm được lại nói: “Thật đúng là đồ phế vật, anh cũng được coi là đàn ông sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi”.
Lúc này, Hạ Nguyên Phi ho một tiếng, ông ta nói: “Được rồi Huyên Huyền, đừng ồn ào nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường”.
Hạ Huyên Huyên vẫn mang dáng vẻ không chịu buông tha, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cô ta mới quay lại lều vải của mình.
Còn Lục Hi vẫn đang ở trong lều của mình nhởn nhơ hút thuốc, sắc mặt bình tĩnh như nước.
Ngay lúc bầy sói vẫn đang ở xa, anh cũng đã phát hiện ra, đồng thời dùng thần thức bao phủ bốn phía.
Anh thấy bầy sói không lớn, chỉ có ba mươi con, một mình Thịnh Quốc An có thể ung dung đối phó, huống chi còn có sáu lính đặc chủng đầy đủ võ trang.
Đối phó với bầy sói này hoàn toàn không có một chút vấn đề, cho nên anh không ra ngoài giúp đỡ.
Còn Hạ Huyên Huyên phẫn nộ mắng, Lục Hi cũng không thèm để ý, cần gì phải giải thích với một cô gái, có thể khiêm tốn thì cứ khiêm tốn, chỉ có như vậy mới có thể sống lâu.
Lục Hi hút thuốc xong rồi nhấn nát đầu thuốc, anh xoay người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mọi người rối rít thức dậy, bắt đầu rửa mặt.
Lục Hi cũng từ trong lều của mình đi ra, anh bắt đầu rót nước.
“Ai yo yo, anh Lục, tối qua ngủ ngon chứ?”, Hạ Huyên Huyên nhìn thấy Lục Hi đi ra, lập tức buông lời châm chọc.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cũng ngon, cảm ơn đã quan tâm”.
Hạ Huyên Huyên mặt liền biến sắc, cô ta tức giận nói: “Ai quan tâm anh, hèn nhát không biết xấu hổ”.
Lục Hi cười một tiếng, tùy tiện rửa mặt ở một nơi cách đó không xa.
Nhìn dáng vẻ vô lại của Lục Hi, Hạ Huyên Huyên tức đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể một cước đá chết anh.
Nhưng Lục Hi lại cứ như không có chuyện gì, muốn làm gì thì làm đó.
Không bao lâu bữa sáng đã nấu xong, Lục Hi vẫn cứ một mình tựa vào trên thân cây.
Lần này cũng không có ai đưa cơm cho anh, cả buổi sáng Lục Hi cứ như vậy đói bụng.
Ăn cơm xong, mọi người thu dọn trang bị rồi tiếp tục đi.
Lục Hi yên lặng theo sau đội ngũ đi về phía trước, dọc đường đi Hạ Huyên Huyên vẫn cứ châm chọc nói bóng nói gió anh.
Lục Hi cũng lười để ý, mặt anh vô cảm.
…
Lúc này, ở sơn cốc trong núi sâu.
Mấy người đứng trước vách đá ở sơn cốc, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó.
Trong đó có một người phương tây khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mặc đồ thường màu vàng nâu, nhìn vẫn rất anh tuấn, tay chống gậy đứng yên, trang sức đơn giản cộng thêm khí chất của ông ta đã nảy sinh một loại hơi thở quý tộc sâu sắc.
Bên cạnh ông ta còn có một người phương tây trẻ tuổi tóc vàng tung bay, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người cũng không cao lớn, nhưng lại có một luồng khí thế bức người mơ hồ.
Bên cạnh hai người có một người Hoa Hạ trẻ tuổi cũng chừng ba mươi tuổi, anh ta mang theo ánh mắt đầy lịch sự.
Đồng thời, ở cách đó không xa có bảy tám người phương tây đang sắp xếp một đống lớn thiết bị.
Nhưng điều càng khϊếp người hơn chính là ở trên đỉnh ngọn núi hai bên sơn cốc có những bóng người mờ nhạt đang lắc lư, nhìn dáng dấp có chừng hai mươi ba mươi người mặc đồ rằn ri, tay cầm các loại vũ khí, từ trên cao nhìn xuống bốn phía.
Lúc này, người Hoa Hạ kia nịnh bợ nói với người đàn ông có khí chất quý tộc kia: "Thưa ông Julien, lần này ông nhất định sẽ có được thu hoạch lớn”.
Người đàn ông phương tây tên Julien này cười nhạt rồi nói: “Vương Kiến, tình báo lần này của cậu rất chuẩn xác, sau khi quay về tôi sẽ cho cậu một tấm thẻ xanh, còn mười triệu kia cậu có thể thoải mái dùng đến hết đời”.
“Vậy thì thật sự cảm ơn ông”, Vương Kiến gật đầu cúi người đáp.
Nói xong, trong mắt Vương Kiến thoáng qua nụ cười đắc ý.
Hắn ta vốn là sinh viên của Hạ Nguyên Phi, giống với Hạ Huyên Huyền cùng là nghiên cứu sinh của khoa khảo cổ Hoa Thanh..