TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 179: Có chết thì chết cùng nhau

Phương Dạ cảm thấy hai mắt cũng sắp bị làm cho cay xè luôn rồi, anh vừa dụi mắt vừa trao di động lại cho người bị hại.

Sau khi nhìn thấy bức ảnh trong di động, người đàn bà mập mở miệng phát ra tiếng gầm rú như con thú khổng lồ thời tiền sử: “Cái thằng trời đánh thánh đâm, đến bà đây mà mày cũng dám chụp lén, đã vậy còn chụp xấu thế kia, xem tao có đánh chết mày không này…”

Khuôn mặt tên đàn ông cứng đờ, lạy hồn, chẳng lẽ chụp lén còn phải chụp cho xinh đẹp lộng lẫy hả, bản thân vốn đã xấu rồi, chụp ra như thế cũng là lỗi của tôi đấy à, còn có lý lẽ không vậy trời?

Lúc anh ta còn đang tức giận bất bình, người đàn bà mập đã lao đến tung nắm đấm, trong phòng vệ sinh lập tức vang lên tiếng kêu khóc cực kỳ bi thảm.

“Oa! Cầu xin chị đừng đánh vào mặt mà, đừng đừng đừng, ở dưới cũng không được đánh… Cứu tôi với, ai đó báo 110 giúp tôi, sắp… sắp chết người rồi…”

Người đàn bà mập xuống tay cực kỳ hiểm độc, quả thật chính là một con khủng long bạo chúa hình người, tên đàn ông nhanh chóng bị đánh đến mức không còn dáng người nữa.

Phương Dạ nhìn mà ớn lạnh một trận, vào lúc tính xoay người rời đi, trong đầu vang lên âm thanh hệ thống lâu ngày không nghe thấy.

“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, phần thưởng là công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý!”

Hả? Hoá ra kiểu việc như thế này cũng có thể xuất hiện phần thưởng à?

Phương Dạ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, đây là lần đầu tiên anh được nhận phần thưởng công thức pha chế dù đã ràng buộc với hệ thống lâu như thế rồi. Tuy cái tên Miêu Bất Lý này có hơi khó hiểu, nhưng là thứ do hệ thống sản xuất thì nhất định không phải là mặt hàng thông thường gì rồi, hiện tại cửa hàng mới sắp phải khai trương, đưa nó cho Hạ Vi thì còn gì tốt hơn.

Sau khi dời cây lau nhà đi, Phương Dạ đẩy cửa đi ra, vừa đúng lúc bắt gặp Lâm Thiến đang căng thẳng.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi không cản chị ta được, anh không sao chứ, chị ta không làm gì anh chứ?”

Phương Dạ cười ha ha: “Yên tâm, cô xem tôi có giống xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Thiến không tin: “Vậy vừa rồi là ai kêu thảm thương như thế?”

Sau khi bị đánh đập dã man một trận,  tên đàn ông nhìn trộm vừa nãy mới bất tỉnh hoàn toàn.

Phương Dạ bĩu môi: “Còn có thể là ai, đương nhiên là khách của tôi đó.”

Lâm Thiến lại càng sững sờ: “Khách của anh? Tại sao chị ta lại bị đánh?”

“Bởi vì anh ta là đàn ông, hơn nữa là một tên nhìn trộm nghiêm túc!” Phương Dạ nói: “May mà lúc nãy cô không đi vào nhà vệ sinh, nếu không thì…”

“Thật sao?” Lâm Thiến nghĩ lại mà sợ mất một lúc, lỡ như bản thân thật sự bị người ta chụp lén rồi tung lên mạng, vậy thì đúng là  muốn chết đi cho xong!

“Bây giờ thằng cha đó sao rồi, anh có báo cho cảnh sát đến bắt anh ta không?”

Phương Dạ nhún vai: “Chắc là chỉ còn chút hơi tàn thôi, so với trận đánh tàn nhẫn lần này, tôi thấy anh ta là anh ta vẫn thích cảnh sát hơn một tẹo.”

“Cũng may mà gặp được anh, may quá đi mất…”

“Không nói nữa, tôi còn phải về lẹ để giao hàng đây, tạm biệt!”

Lâm Thiến thăm dò hỏi một câu: “Cái đó, chúng ta có thể thêm Wechat được không vậy?”

Phương Dạ cười lấy di động ra: “Có thể thêm Wechat của người đẹp, đương nhiên là tôi cực kỳ vui mừng, nhưng cô không thể để mẹ của cô biết chuyện này, bằng không bà ấy chắc chắn sẽ nhớ nhung tôi mất!”

Lâm Thiến che miệng mỉm cười: “Anh đừng nghĩ mẹ tôi là kiểu hung dữ ghê gớm gì, bà ấy thật sự rất dễ nói chuyện đấy.”

Phương Dạ cười khổ nói rằng: “Bà ấy nào chỉ có dễ nói chuyện thôi đâu, trí tưởng tượng đó có thể chọc thủng tầng trời, mỗi một câu nói đều có thể khiến tôi chết lặng, đầu rạp xuống đất!”

“Khụ khụ khụ, bà ấy đúng là hơi nói nhảm một chút…”

Sau khi tạm biệt Lâm Thiến, Phương Dạ vui vẻ quay về quán trà sữa, sau đó gọi Hạ Vi vào nhà bếp phía sau.

“Việc gì mà bí mật vậy? Người ta đang bận tối tăm mặt mày đây, không có thời gian tám chuyện với cậu đâu nha.”

Phương Dạ cười ranh mãnh, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng được gấp vuông vức.

Sau khi nhìn thấy tờ giấy này, Hạ Vi giống như nghĩ đến thứ gì đó, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên.

Phương Dạ nhận ra sự thay đổi của chị ấy ngay: “Ơ kìa, sao chị lại đỏ mặt thế?”

Hạ Vi ngập ngừng nói rằng: “Phương Dạ, cậu… Cậu cũng nóng vội quá đấy, tôi và Lâm Chi Thanh chia tay còn chưa đến nửa tháng… Nếu như người khác biết chuyện này sẽ nhìn tôi như thế nào đây?”

Phương Dạ nghe mà đầu óc như lạc vào màn sương: “Chị Vi, rốt cuộc chị đang nói cái gì vậy chứ?”

Hạ Vi trở nên tức giận: “Cậu giả ngu hay là ngu thật vậy? Tôi nói là lá thư này của cậu gửi sớm quá đấy, ít nhất cũng để tôi chậm lại một hai tháng được không?”

Phương Dạ càng thêm bối rối hơn: “Việc này không phải nên càng nhanh càng tốt sao, tại sao phải chậm lại?”

Hạ Vi thẹn thùng liếc nhìn anh: “Sao mà cậu nóng lòng như thế chứ, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi sao? Tôi nói chậm lại hai tháng tức là hai tháng, cậu yên tâm, nên là của cậu thì nhất định vẫn là của cậu, không chạy đi đâu được!”

“Cái gì của em, cái này chính là của chung hai chúng ta!”

Sau khi nghe được hai chữ của chung, khuôn mặt Hạ Vi càng đỏ bạo hơn.

“Hơn nữa việc này liên quan đến túi tiền của chúng ta, việc không sớm thì muộn thôi mà!”

Hạ Vi trực tiếp hiểu sai ý luôn: “Cậu đừng lo, mẹ tôi sẽ không há miệng nuốt miếng to đâu, quà tặng chỉ cần có ý nghĩa là được rồi!”

Phương Dạ dở khóc dở cười mà nói: “Chị Vi, việc mà hai chúng ta nói hẳn là không giống nhau mất rồi, sao mà ngay cả quà tặng chị cũng lôi ra nói thế?”

Hạ Vi choáng váng: “Hả, vậy việc cậu nói là việc gì?”

Phương Dạ dứt khoát đầu hàng: “Chị mở tờ giấy ra xem thử không phải là biết ngay hay sao?”

Hạ Vi ngượng nghịu nói: “Chẳng lẽ cái này không phải là một bức thư tình sao, sến rện chảy nước có gì hay đâu mà xem?”

Phương Dạ suýt chút thì tức muốn ói máu: “Chị Vi, ai nói với chị cái này là thư tình chứ, trí tưởng tượng của chị có cần phải phong phú như vậy không?”

Tức khắc Hạ Vi không thể xấu hổ hơn được nữa: “Ha ha ha, thì ra không phải là thư tình à, tôi còn cho là cậu muốn tỏ tình với tôi đấy.”

Chị ấy mở tờ giấy trắng ra xem thử, chỉ thấy trên đó lít nha lít nhít không ít chữ nhỏ, sau khi xem xong một hai hàng thì tỉnh ngộ ngay tắp lự.

“Hoá ra đây là một tờ công thức pha chế trà sữa?”

Phương Dạ nở nụ cười nói rằng: “Đáp án đúng rồi!”

Hạ Vi nhìn mê mẩn: “Trà sữa Miêu Bất Lý, tên công thức pha chế này đúng là kỳ quái nha, hơn nữa trong đây lại còn có ba vị thuốc thảo dược Trung Quốc, cái… Mùi vị này chắc sẽ không kỳ lạ đâu đúng không?”

Phương Dạ cười nói: “Lạ hay không chị thử một lần không phải là biết liền hay sao?”

“Vậy công thức này cậu kiếm ở đâu ra đấy?”

“Mua về từ trong tay của một người bạn, anh ta nói loại trà sữa này không thể xem thường được đâu, nói không chừng có thể bán chạy đấy!”

Hạ Vi gật đầu: “Dựa vào kinh nghiệm của tôi, loại trà sữa này rất không bình thường, nhưng rốt cuộc mùi vị thế nào thì chỉ có thể làm ra rồi thử trước đã.”

Nói làm là làm, ngoại trừ ba vị thuốc Trung Y quý, những nguyên liệu khác trong quán trà sữa đều có, Hạ Vi chịu trách nhiệm chuẩn bị, còn Phương Dạ thì lái con xe máy nhỏ đến cửa hàng thuốc ở đường kế bên mua thuốc.

Sau nửa tiếng đồng hồ, một ly trà sữa đen sì sì cuối cùng thì mới ra lò.

Hai người Phương Dạ và Hạ Vi mắt lớn trừng mắt bé, ly trà sữa Miêu Bất Lý hoàn toàn làm theo công thức này tại sao trông hơi xấu nhỉ, uống xong hẳn là sẽ không bị tiêu chảy đấy chứ?

Thảo nào tên là Miêu Bất Lý ha, cái màu này cũng xấu quá đi mất, ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là món ăn hắc ám, thêm cả mùi vị cũng có hơi kỳ kỳ.

“Dạ, hay là cậu nếm thử trước đi?”

“Chị Vi, cái này là chị tự tay làm mà, hay là chị thử trước đi.”

“Tên nhóc thối, lẽ nào cậu sợ có độc hả, cái này là công thức tự cậu kiếm ra đấy!”

“Không thì thế này, hai chúng ta mỗi người một nửa, đếm một hai ba cùng uống?”

“Được, làm như thế đi, có chết thì chết cùng nhau!”

Đọc truyện chữ Full