TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 180: Bãi tha ma?

Hạ Vi lại cầm lấy một cốc miêu bất lý chia làm hai, đếm đến ba xong hai người mặt mày đầu bi thương dốc cạn cốc trà sữa.

Mẹ nó, cái này không ngon quá vậy!

Ngay khi trà sữa vào cổ họng, mắt Hạ Vi và Phương Dạ đều sáng lên, hai người họ không thể diễn tả được hương vị tuyệt vời mà nó mang lại cho họ.

Hương vị mượt mà và kéo dài, hương vị phức tạp và khác biệt, những mùi vị hoàn toàn khác nhau được kết hợp một cách hoàn hảo, có thể khiến mọi lỗ chân lông của người uống sảng khoái tự do, tưởng chừng như đó là cảm giác hạnh phúc!

Quả nhiên là sản phẩm ra từ hệ thống, hàng chất lượng tốt!

Hai người còn chưa vừa lòng tặc lưỡi, Phương Dạ rung đùi đắc ý nói: “Ít quá không đã nghiền, làm thêm mấy cốc nữa mới được!”

Hạ Vi mặt mày hớn hở nói: “Cậu đợi đấy, vẫn còn nguyên liệu sắp tới nơi rồi!”

Hai người bọn họ liên tiếp uống thêm hai cốc miêu bất lý to, mãi đến khi bụng không chịu nữa mới thôi.

Phương Dạ nấc lên nói: “Sao hả chị Vi, công thức pha trà sữa của tôi được đấy chứ?”

Hạ Vi liên tục gật đầu: “Nào chỉ là được, phải nói là cực ngon, A Dạ à, lầy này cậu nhặt được đồ tốt rồi, có được công thức này quán trà sữa của chúng ta không hot mới lạ đấy!”

“Vậy thì công thức này từ nay sẽ giao cho chị.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Hạ Vi vui mừng nhưng cũng có phần lo lắng: “Nhưng mà vẫn phải nhiều lời hỏi cậu một câu, bạn cậu sẽ không bán công thức này cho người khác nữa đấy chứ?”

Phương Dạ buông lời thề son sắt nói: “Chắc chắn là không, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, công thức pha chế này sẽ để cho quán chúng ta sử dụng độc quyền, cho nên chị nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, có thế nào cũng không được phát tán nó ra ngoài.”

Hạ Vi nắm chặt tay, dùng ánh mắt kiên định nói: “Được, sau này học thuộc rồi thì tôi sẽ đốt nó đi, nơi an toàn nhất để cất giấu đồ quý chắc chắn là để trong đầu rồi!”

“Chị nói có lý lắm.” Phương Dạ ôm bụng đứng lên: “Chị từ học thuộc, em đi giao đồ cho tiêu hóa nhanh.”

Lúc vừa bước ra khỏi bếp sau, anh đã nhìn thấy chú Đạt đang ở bên ngoài.

Chú Đạt cười chào hỏi: “Tiểu Phương, bà chủ đang ở trong đó sao?”

“Ở trong thì có ở, nhưng mà đang bận, chú tìm chị ấy có chuyện gì?”

Chú Đạt do dự sau đó vẫn hạ giọng nói: “Tiểu Phương, chú muốn xin bà chủ tạm ứng một tháng lương, con thân với cô ấy hơn, con có thể giúp chú nói đỡ một câu không?”

Phương Dạ cười nói: “Này là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền đến chị ấy, chú cần bao nhiêu con cho mượn.”

Chú Đạt đáp: “Vậy sao được, con còn trẻ cũng chỉ là một người đi làm thuê cần tiêu tiền biết bao nhiêu chỗ, chú không thể làm phiền con được.”

“Không sao đâu chú Đạt, nhiều thì không dám nói nhưng mà trăm bảy trăm tám ngàn vẫn có thể tùy ý lấy ra được, chú cứ nói ra con số là xong chuyện, không lấy lãi của chú, khi nào chú trả được thì trả.”

“Thật à?”

“Thật đấy!”

“Vậy được, cho chú mượn năm… năm nghìn đi.”

Phương Dạ cười đáp: “Nhìn biểu cảm của chú kìa, năm ngàn chắc chắn không đủ đúng chứ?”

Chú Đạt do dự nói: “Vẫn thiếu một chút, nhưng mà chú có thể mượn của người khác nữa…”

“Chú Đạt, chú mượn của mình con là được rồi, cần gì phải đi nhờ vở người ta nữa?” Phương Dạ phóng khoáng nói: “Bây giờ con chuyển cho chú năm mươi nghìn, nếu không đủ thì cứ nói.”

“Đủ rồi, đủ rồi, năm mươi nghìn hơi nhiều rồi!” Chú Đạt gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn con nhé Tiểu Phương!”

“Chú Đạt, chú không cần khách sáo, thật ra tôi cũng có cổ phần ở quán trà sữa này, tuy thời gian chú đến đây làm nhân viên bán thời gian chưa lâu nhưng bình thường chúng ta vẫn qua lại, ngoài làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, có trách nhiệm thì thái độ của chú đối với người khác cũng rất tốt, thực tình bà chủ vẫn luôn khen ngợi chú, còn nói mở quán mới sẽ tăng lương cho chú nữa!”

Chú Đạt cảm động đáp: “Aizzz, đó đều là chuyện chú nên làm, bà chủ đối xử với chú thực sự rất tốt!”

Phương Dạ chuyển ngay năm mươi nghìn, cũng không hỏi số tiền đó dùng vào việc gì, bởi vì anh tin tưởng vào ánh mắt của bản thân, chú Đạt nhất định là người tốt và đáng tin cậy.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, điện thoại di động của Phương Dạ đột nhiên vang lên.

“Tiểu Phương con bận rồi thì chú đi giao hàng đây.”

“Vâng, chú Đạt.”

Phương Dạ bắt máy thì đầu bên kia là Tô Thiển Y.

“Alo?”

Giọng nói hoảng hốt của Tô Thiển Y phát ra từ điện thoại: “Anh rể, cứu mạng, có người muốn gϊếŧ tôi!”

“Gì, cô gọi ai là anh rể?” Phương Dạ giật mình.

Tô Thiển Y tức giận nói: “Anh có thể nghiêm túc một chút không, cái này là trọng điểm à? Điểm quan trọng là là câu sau được không hả! Dì nhỏ của anh muốn gϊếŧ tôi đây này!”

Từ giọng điệu của đối phương Phương Dạ biết chắc được bên đó không có gì nguy hiểm, lại chậm rãi nói: “Ờ ờ ờ, vậy ai muốn gϊếŧ cô?”

“Còn có thể là ai được nữa, là con khốn Giang Tử Nhu kia chứ ai, anh là anh rể lẽ nào đành lòng thấy chết không cứu sao?”

“Đợi đã đợi đã, thứ nhất, tôi và chị cô chẳng liên quan gì đến nhau cả, không phải là anh rể cô, còn gọi thế nữa tôi cúp máy đấy!”

“Vậy gọi anh là gì?”

“Anh Phương hay anh Dạ đều có thể dùng thỏa mái.”

“Được! Anh Phương anh Phương anh Phương, giờ có thể đến cứu tôi được chưa?”

“Nghiêm túc chút, tôi vẫn chưa nói xong!”

“…” Tô Thiển Y nhất thời im lặng.

Phương Dạ nghiêm nghị nói: “Điểm thứ hai, cô phải cho tôi biết lý do, tại sao Giang… Giang gì gì đó?”

“Giang Tử Nhu!”

“Đúng đúng đúng, tại sao em gái nhỏ Giang Tử Nhu luôn hòa hoãn với người khác mà lại luôn tìm cô kiếm chuyện?”

“Còn không phải vì dì nhỏ của anh thấy người ta tài đẹp hơn người, lại cướp đi bạn trai mới của cô ta nữa sao!”

“Các cô có thể yên ổn một chút không, lần trước thì tranh đến kéo đội đánh nhau, lần này lại nữa, có tin giờ tôi gọi điện thoại cho chị cô không?”

“Đừng mà anh rể!”

“Hửm?”

“Anh… anh Phương, anh đừng nói với chị tôi, anh nghe tôi nói, lần này tôi thật sự không gây chuyện linh tinh, là bạn trai cô ta mặt dày sống chết đòi theo đuổi tôi, tôi cũng là người bị hại!”

“Vậy cô kêu em gái nhỏ Giang tìm anh ta tính sổ là được rồi, liên quan mẹ gì đến tôi?”

“Vấn đề nằm ở chỗ con khốn đó không nói lý, hơn nữa cô ta yêu bạn trai mình đến chết đi sống lại còn nghĩ đến chuyện gương vỡ lại lành nữa, sao có thể dạy bảo anh ta?”

Phương Dạ oán hận nói: “Đứa nhóc chỉ biết gây chuyện cho người ta dọn, sớm biết vậy lần trước đã dạy cho cô ấy một bày học rồi.”

“Anh Phương, cách nghĩ này của anh rất tốt, cô ta sắp dẫn người tới rồi, anh nhanh đến đi!”

“Chỗ nào?”

“Trong khu rừng nhỏ trên ngọn đồi sau trường tôi.”

“Ngọn núi phía sau của trường quý tộc?” Phương Dạ kinh ngạc nói: “Chỗ đó không phải trước khi giải tỏa là bãi tha ma sao, cô đến cái nơi chim cũng không thèm đậu đó làm gì?”

“Gì? lúc trước là bãi tha ma?” Tô Thiển Y rõ ràng là sợ hãi rồi: “Tôi… Tôi không biết chuyện này!”

Phương Dạ cố ý hù dọa nói: “Khu rừng nhỏ đó từng được gọi là cao thụ lâm, tương truyền ở còn có cương thi nữa!”

Tô Thiển Y khóc nức nở: “Anh… anh rể, vậy thì anh mau đến cứu tôi đi!”

“Đợi đi, giờ tôi bắt đầu đi.”

Phương Dạ bật cười sau đó cúp điện thoại, rồi ra ngoài lái con eDonkey nhỏ…

Đọc truyện chữ Full