TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 288: Giày cao gót của ai ném đấy

Phương Dạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một cô gái thời thượng mà gợi cảm đang đứng trước quầy, còn trông có vẻ hơi quen mắt.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cô gái đột nhiên lộ vẻ vui mừng: “Thật sự là cậu à! Thì ra làm giao hàng chỉ là nghề phụ, còn đây mới là nghề chính của cậu sao?”

Phương Dạ gãi đầu: “Chị à, hai chúng ta có quen nhau không?”

“Gọi chị gì chứ, quá khó nghe, gọi chị là Tiểu Mai là được rồi.” Thường Lệ Mai cười tít mắt, nói.

Cuối cùng Phương Dạ cũng nhớ ra: “Đúng rồi, chị chính là cái người trong phòng gym hôm đó…”

“Cậu không biết xấu hổ mà nói nữa hả? Giao có mấy con cua cà ra qua mà làm chị tức quá chừng, sau đó còn vỗ mông rời đi, hại chị xém chút nữa là bị bạn bè cười nhạo chết rồi!” Thường Lệ Mai u oán nói.

Phương Dạ cười ngại ngùng: “Không phải lúc đó tôi được bạn chị nhờ vả sao, bất đắc dĩ mà thôi, xin thứ lỗi.”

Mắt Thường Lệ Mai lóe lên: “Vậy cậu định bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của chị thế nào đây?”

“Hay là thế này đi, chị cứ tha hồ chọn một loại nước hoa ở đây, tôi tặng chị được không?”

“Không cần vậy đâu. Một mình cậu đã làm biết bao nhiêu công việc, chắc hẳn trong nhà rất khó khăn, sao chị nỡ để cậu tốn kém như thế được chứ?”

Phương Dạ chỉ ậm ờ phủ định: “So với người khác, chắc hẳn cũng không tính là khó khăn…”

Thường Lệ Mai cười khanh khách, nói: “Điều chị tán thưởng nhất chính là người trẻ tuổi có cố gắng hết mình. Hay là như vậy đi, tối nay cậu ăn một bữa cơm bên ánh nến với chị, thấy sao?”?

“Bữa… bữa cơm bên ánh nến?”

Phương Dạ lập tức sửng sốt, còn Mộ Tiểu Điệp bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“Cậu yên tâm, sẽ không để cậu chịu thiệt đâu. Nếu như tối nay có thể làm chị hài lòng, nửa đời sau của cậu sẽ không cần phải liều mạng kiếm tiền như thế này nữa!” Thường Lệ Mai đắc ý nói: “Nhà chị vừa mới phá dỡ một căn nhà, ngoài tiền bồi thường tám chữ số ra, còn được chia sáu căn nhà một trăm năm mươi mét vuông, chị có thể sang tên cho cậu một căn trong số đó!”

Mộ Tiểu Điệp nghe thấy trợn mắt líu lưỡi. Mặc dù tuổi tác người phụ nữ này không còn nhỏ nữa, nhưng muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng, hơn nữa tài sản đã có hơn nghìn vạn. Chỉ với từng này điều kiện, chỉ sợ đàn ông theo đuổi cô ta không phải ít, vậy mà còn muốn đến dụ dỗ một nam nhân viên kinh doanh sao?

Thằng nhóc Phương Dạ này, mặc dù lúc bán hàng thì ngu ngu ngơ ngơ, nhưng vận may quả thật không tệ, nhanh như thế đã được quý bà giàu có yêu thích rồi. Chỉ cần gật đầu là có thể đỡ phải phấn đấu ba chục năm, còn làm nhân viên kinh doanh éo gì nữa! Nếu không đồng ý thì đúng là đồ ngu!

Ngay khi cô ấy đang tưởng tượng cảnh kế tiếp, Phương Dạ đã từ chối một cách quả quyết: “Thật ngại quá, tối nay tôi còn phải đi giao hàng nữa.”

“Tên ngốc này, chỉ cần cậu theo chị, sau này còn cần gì đi giao hàng nữa chứ?” Thường Lệ Mai khuyên nhủ: “Ngoan, nghe lời chị, bây giờ lập tức nghỉ hết hai công việc này đi, chị dẫn em lên lầu trên đổi một bộ quần áo trước, sau đó chúng ta lại đi xem xe, thấy sao? BMW, Mercedes, Audi trong khoảng sáu mươi vạn, tùy cậu chọn!”

“Không cần đâu, tôi rất thích công việc của mình!” Phương Dạ không kiên nhẫn nói: “Chị à, nếu như chị không mua nước hoa, vậy xin đừng làm phiền tôi.”

Thường Lệ Mai còn nghĩ là người trẻ tuổi da mặt mỏng, mình thẳng thắn quá dọa cậu ta sợ rồi, thế nên lại nói uyển chuyển đi một chút: “Cậu không muốn nghỉ việc cũng được. Thế này đi, tối nay chị dắt cậu đến nhà chị một chuyến, chúng ta làm bạn bè trò chuyện, tâm tình các thứ trước được không? Nếu như cậu sợ xa, chị đến chỗ cậu cũng được.”

Bà cô này quá trớn rồi đấy, trông điệu bộ này, thật sự kiên quyết muốn hốt cho được “tên trai bao” là mình đây hay gì?

Phương Dạ càng nghe, sắc mặt càng đen. Cuối cùng thì anh cũng không nhịn được nữa, nói: “Bà cô, tôi không hề muốn làm bạn với cô đâu, xin tự trọng cho!”

Tựa như có một tia sấm sét giữa trời quang, nụ cười trên mặt Thường Lệ Mai lập tức đông cứng.

“Cậu… cậu vừa mới gọi tôi là gì?”

“Đương nhiên là bà cô rồi, nếu không thì là gì? Mời cô đừng cản trở công việc của tôi nữa, đến chỗ khác mà khoe giàu đi, tôi không phải loại người đó!”

“Khốn khϊếp! Tôi còn trẻ trung xinh đẹp thế này, vậy mà cậu lại dám gọi tôi là bà cô?” Điều mà phụ nữ để ý nhất chính là vẻ ngoài và tuổi tác, bây giờ bị Phương Dạ “bôi nhọ” như vậy, bảo cô ta làm sao không giận cho được?

Phương Dạ bày ra vẻ mặt khinh thường, nói: “Nói thật nhé, mặt xinh thì còn miễn cưỡng chấp nhận, còn trẻ trung thì… chậc chậc chậc, quá đát!”

Thường Lệ Mai đập mạnh lên mặt quầy thủy tinh, sau đó chửi to: “Thằng nhóc chết tiệt, từ đầu đến chân tôi có chỗ nào là không trẻ hả? Cho cậu trong vòng một phút phải thành khẩn xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cậu!”

Giọng nói quá lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Mộ Tiểu Điệp đứng nhìn sớm giờ vội vàng đi qua khuyên bảo: “Thưa quý cô, Phương Dạ là người mới, không hiểu gì cả, ăn nói hơi thiếu suy nghĩ một chút. Một chút chuyện nhỏ như vậy, vẫn mong cô có thể tha thứ cho cậu ấy. Nếu như cô thật sự muốn mua nước hoa, tôi có thể giới thiệu cho cô.”

Thường Lệ Mai tức giận nói: “Còn mua cái đầu nhà cô! Cậu ta gọi tôi là bà cô ngay chỗ đông người, như vậy có thể gọi là chuyện nhỏ hả? Như vậy gọi là sỉ nhục nhân cách! Phỉ báng ác ý! Đổi trắng thay đen! Mọi người có thể phân xử cho, mặt mũi vóc dáng của tôi đây, có chỗ nào dính dáng tới bà cô không?”

Phương Dạ thầm thì: “Mỗi cái khí thế như người đàn bà chanh chua chửi đổng đó thôi, chỉ sợ là mấy bà cô có công lực kém một chút còn không cương lại cô.”

Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng người ở gần cũng có thể nghe được rõ ràng. Trong đám người lập tức truyền ra một trận cười vang, ngay cả Mộ Tiểu Điệp cũng không nhịn được bật cười.

“Tôi… tôi đánh chết cái đồ bụi đời nhà cậu!” Thường Lệ Mai nhất định là tức muốn xì khói rồi. Sắc mặt cô ta một hồi đỏ, một hồi tím, rồi đột nhiên cởi giày cao gót ra, ném về phía Phương Dạ!

Thân thủ Phương Dạ vô cùng nhanh nhẹn, sao có thể bị một ám khí to như vậy ném trúng. Anh tùy ý nghiêng người một cái né đi, giày cao gót xoay tròn, bay thẳng qua, vừa vặn đáp thẳng vô đầu người nào đó ở đằng sau.

“Ui da!”

Quản lý Hà đang vội vội vàng vàng đi đường, đột nhiên ôm đầu kêu thảm thiết. Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ lại bị tai bay vạ gió.

Cũng may là chiếc giày cao gót chỉ lướt qua một xíu da đầu, nếu như trúng ngay đầu hoặc mặt, tuyệt đối sẽ phải thấy máu.

“Đau chết tôi rồi, giày cao gót của ai ném đấy?”

“Là tôi ném đấy.” Thường Lệ Mai lập tức nhìn về phía thẻ tên của đối phương: “Cô là quản lý đúng không? Đến đúng lúc lắm, tôi vô cùng muốn khiếu nại nhân viên kinh doanh Phương Dạ của các người. Cậu ta vừa mới sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, khiến tâm hồn và thể xác tôi chịu phải tổn thương cực lớn, nhất định phải đền tội, xin lỗi!”

Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc và túi xách của Thường Lệ Mai, quản lý Hà lập tức biết xuất thân của cô ta không bình thường, tất nhiên không dám tùy ý đắc tội. Vì thế, cô ta mỉm cười và nói một cách chuyên nghiệp: “Xin chào cô, xin hỏi Phương Dạ đã sỉ nhục cô như thế nào?”

Thường Lệ Mai hừ lạnh, nói: “Cậu ta dám nói tôi là bà cô chanh chua, cô nói có tức không?”

“Đúng là rất đáng giận!” Quản lý Hà ăn một phát giày cao gót, lòng cũng đang nghẹn một bụng lửa giận. Nếu đã không dám xả giận về phía khách hàng, vậy đương nhiên phải lấy Phương Dạ ra làm kẻ chết thay rồi, dù sao thì họa này cũng do cậu ta gây ra.

“Phương Dạ, tôi ra lệnh cho cậu bây giờ lập tức nói xin lỗi với quý cô đây!”

Đọc truyện chữ Full