Phương Dạ khinh thường nói: “Tôi lại chẳng nói sai, vì sao phải xin lỗi?”
Thường Lệ Mai tức giận nói: “Cô nghe xem, cô nghe thử xem, thái độ của người này có phải rất tồi tệ không? Người ta thường nói khách hàng là thượng đế, nhưng cậu ta thì sao? Làm ngược lại lời nói, dáng vẻ quả thực quá ngang ngược!”
Quản lý Hà nói lớn tiếng: “Phương Dạ, ngay cả lời nói của quản lý, cậu cũng dám không nghe đúng không?”
Phương Dạ nghiêm túc nói: “Xin lỗi cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện gì?”
“Quý cô đây luôn miệng nói mình rất trẻ đúng không? Vậy được, lấy thẻ căn cước ra đây đi. Nếu như là thật, tôi đảm bảo tâm phục khẩu phục, xin lỗi cô một cách vô cùng chân thành!”
Thường Lệ Mai tất nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy: “Cậu nghĩ hay quá, tuổi tác của con gái có thể tùy tiện công khai sao?”
Phương Dạ bĩu môi: “Vậy theo như lời cô nói, cô hãy để tay lên ngực tự hỏi, những cô gái mười mấy hai mươi tuổi sẽ sợ công khai sao? Người sợ vĩnh viễn chỉ có mấy bà cô già lớn tuổi thật sự thôi.”
Trong đám đông lại truyền ra một tràn tiếng cười. Sắc mặt Thường Lệ Mai lập tức biến thành màu gan lợn.
“Không tin đúng không? Được, tôi chứng minh cho cô xem.” Phương Dạ đột nhiên chỉ về một cô bé bên cạnh, hỏi: “Xin chào người đẹp, em lớn lên xinh thật đấy, cho hỏi năm nay em mấy tuổi rồi?”
Cô bé mặt tàn nhang vui vẻ nói: “Mười bảy ạ.”
“Thật nhìn không ra á, dậy thì thật sự quá thành công!”
Sau khi nịnh nọt xong, Phương Dạ lại xoay người nhìn về phía Mộ Tiểu Điệp.
“Người đẹp, xin hỏi chị có bao nhiêu cái xuân xanh rồi?”
Mặc dù Mộ Tiểu Điệp có hơi không vui, nhưng vừa nghĩ đến lời anh nói lúc nãy, vẫn là thành thật trả lời: “Hai mốt.”
“Cảm ơn.” Phương Dạ quay đầu, lại nhìn về phía quản lý Hà.
Không phải chứ, thằng nhóc thối này lại dám nghĩ tới cả mình?
Quản lý Hà lập tức chửi lấy chửi để trong lòng.
Quả nhiên, Phương Dạ cười tít mắt hỏi: “Quản lý Hà, cho hỏi năm nay chị bao nhiêu tuổi?”
“Tôi… tôi… tôi…”
Quản lý Hà cứng mồm cứng lưỡi, tôi cả buổi rồi còn không nói ra lời.
Phương Dạ cười trộm, nói: “Được rồi quản lý. Thấy chị do dự như thế, tôi tin mọi người đều đã biết được câu trả lời rồi.”
Quản lý Hà choáng váng, suýt nữa là té xỉu. Chẳng lẽ thằng này là ma quỷ sao? Hỏi cái câu rách nát gì vậy chứ! Trả lời hay không đều chỉ có một kết quả, cái bẫy này thật là khiến người ta suy sụp mà!
Quần chúng đứng hóng hớt xung quanh cười đến ngã nghiêng ngã ngửa. Có điều là trong số đó có một vài cô bác im lặng lùi về sau mấy bước…
Sắc mặt Thường Lệ Mai đỏ bừng bừng. Cô ta dùng ánh mắt thù hận trừng Phương Dạ một cái, sau đó gạt đám người ra, xám xịt rời đi, thậm chí còn không có thời gian đi nhặt chiếc giày cao gót đang nằm trơ trọi trên mặt đất kia.
Chính chủ cũng đã đi rồi, tự nhiên là cũng không còn chuyện gì để hóng hớt nữa, mọi người lập tức giải tán, nên đi làm gì thì làm đó.
Quản lý Hà sắc mặt xanh mét chỉ mũi Phương Dạ mắng: “Phương Dạ, cậu hay lắm! Vừa đến thực tập đã úp cho tôi cái sọt lớn như vậy. Tôi quyết định rồi, ghi tội trừ điểm của cậu một lần, sau đó phạt năm trăm tệ, trừ trong tiền lương của cậu!”
Ngày đầu tiên đi làm đã bị trừ tiền, ngay cả Mộ Tiểu Điệp cũng có chút không đành lòng. Cô ấy chợt hỏi: “Quản lý, hình như trong quy tắc chung của chúng ta không có khoản phạt tiền này mà?”
“Cô biết cái gì! Năm trăm tệ này là bồi thường tiền thuốc men cho tôi!”
Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Quản lý, có thể có lý lẽ chút không? Hình như người làm chị bị thương là cái bà cô ban nãy mà, có liên quan gì tới tôi chứ?”
Quản lý Hà tức muốn nội thương, nói: “Nếu không phải tại cậu cố ý tránh đi, chiếc giày đó có thể rơi vào đầu tôi sao?”
“Vậy cũng đúng.” Phương Dạ nghĩ cũng thấy có lý. Dù sao thì quản lý Hà ăn guốc mình cũng rất vui, năm trăm thì năm trăm vậy.
Đợi sau khi quản lý Hà nổi giận đùng đùng bỏ đi, ba người Mạnh Hổ vẫn luôn đứng hóng ở đằng sau cuối cùng cũng dám đi qua.
“Chú tư, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú làm sao mà đắc tội người phụ nữ đó vậy? Không phải là không thương lượng được giá cả đấy chứ?” Hồ Phi nháy mắt nói: “Mặc dù tuổi tác cô ta có hơi lớn một chút xíu, nhưng bảo dưỡng cũng không tệ, rẻ một chút thì rẻ một chút thôi, dù sao chú cũng chẳng lỗ!”
Phương Dạ trợn ngược anh ta một cái, đang định nói chuyện thì Mạnh Hổ cũng lên tiếng: “Khụ, chẳng lẽ chú còn không hiểu phạm vi nghiệp vụ của chú tư à? Tuổi tác quá lớn không muốn, khuôn mặt xấu xí không muốn, tính tình không tốt cũng không muốn, nhận đơn bán mà còn bắt bẻ hơn cả tiết mục đi xem mắt.”
Đàm Dập Minh ngưỡng mộ không thôi: “Chú tư chính là chứ tư, làm trai bao còn có thể bàn điều kiện, quá khí phách!”
Phương Dạ cảm thấy cạn lời, nói: “Ngày đầu tiên đi làm, ba người các chú có thể làm việc cho tốt được không, mau đi phát tờ rơi đi, đừng có ở đây nói vớ nói vẩn nữa.”
“Cũng phát được kha khá rồi, nghỉ ngơi một lát không được à?” Hồ Phi cười một cách đáng khinh: “Ngược lại là chú ấy, chú tư. Ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với người lãnh đạo trực tiếp, sau này khẳng định bị trả đũa cho coi!”
Đàm Dật Minh cười nói: “Sợ cái gì, chú tư cũng không kiếm sống nhờ công việc này. Mục đích chú ấy không phải ở đây, mà ở chỗ khác. Chỉ cần có thể câu được một quý bà giàu có, vậy thì cái gì cũng có thể kiếm được, quá sướng!”
Phương Dạ nghe mà cái đầu kêu ong ong. Anh đành phải giơ tay lên làm như cái loa: “Quản lý Hà, ở đây có mấy thực tập sinh đang lén lút làm biếng này!”
“Xem như chú lợi hại!” Ba người đành phải hậm hực rời đi.
Sau khi ầm ĩ xong một trận, thời gian đã là hơn hai giờ chiều rồi. Phương Dạ nhìn doanh thu vẫn đứng vững như núi Thái Sơn mà có hơi nhức trứng. Còn những nhân viên kinh doanh của các quầy khác thì liên tục bận tới bận lui, đặc biệt là Mộ Tiểu Điệp, khách khứa nối liền không dứt, hầu như chưa từng dừng lại.
Xem ra hôm nay phải rảnh rỗi tới lúc tan làm rồi. Phương Dạ ưỡn lưng một cách lười biếng, chuẩn bị ngủ thêm một lát. Đột nhiên có ba bạn nữ mặc váy ngắn đứng trước quầy.
Phương Dạ uể oải nói: “Chào ba người đẹp, nước hoa chỗ tôi có đủ tất cả các loại, giá cả… à ừm không quá đắt lắm, tha hồ xem, tha hồ lựa ha.”
Một bạn nữ hỏi dò: “Anh rể?”
“Hả?” Phương Dạ mù mịt: “Người đẹp, em đang nói chuyện với tôi sao?”
“Thật sự là anh rể này!” Một bạn nữ khác vui mừng không thôi.
Phương Dạ suýt nữa là ngu người luôn. Đây là tình huống gì? Từ bao giờ mà mình có thêm ba người em vợ trẻ trung, xinh đẹp vậy?
“Tôi nói chứ ba người có phải nhận lầm người rồi không? Tôi còn chưa kết hôn đâu, sao có thể là anh rể của mấy em được… Không đúng, mấy em trông cũng không giống chị em ruột nhỉ?” Phương Dạ cảm thấy não mình có hơi không đủ để dùng nữa rồi.
“Anh rể, anh quên rồi à! Lần trước ở tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Lý, là chị cả bảo bọn em gọi anh như vậy đó!”
Phương Dạ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra mấy em là học sinh cấp ba của trường quý tộc à? Chẳng trách khí chất lại tốt như vậy.”
Đều là con cái do những gia đình giàu có nuôi lớn, khí chất có thể không tốt sao?
Một bạn nữ nghi hoặc nói: “Anh rể, nghe chị cả nói, không phải là anh làm giao hàng sao? Sao bây giờ…”
Phương Dạ cười hì hì: “Đây là công việc thực tập của anh, có thể tốt nghiệp hay không là phải xem vòng này.”
“Thì ra anh rể vẫn còn là sinh viên đại học à?”
“Ừm, anh là sinh viên trường đại học Hoa Hải, đang học năm tư.” Phương Dạ cười nói: “Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp, nếu các em đã gọi anh một tiếng anh… rể, vậy anh sẽ tặng các em chút quà nho nhỏ. Nước hoa trên quầy hàng này, các em tha hồ chọn!”
Một bạn nữ cẩn thận hỏi: “Anh rể, em thấy trong mấy quầy hàng này chỉ có anh là không có khách, có phải là buôn bán không được tốt lắm không?”
“Đâu chỉ là không tốt, chính xác là ế ẩm.” Phương Dạ chán nản thở dài một hơi: “Một ngày mới bán được một đơn, còn cách mục tiêu nhiệm vụ năm mươi vạn rất xa, rầu chết anh rồi.”
Ba bạn nữ đưa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên châu đầu ghé tai, sau đó ba miệng một lời nói: “Anh rể, hay là để tụi em giúp anh nhé?”