Vào lúc Phương Dạ đang ngây người, một túi kẹo nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trong túi của anh, mà anh trai cũng khẽ nhắc nhở: “Chú em, không phải trên đơn hàng ghi chú phải nhỏ tiếng sao?”
“Quan tâm anh ta lớn tiếng hay nhỏ tiếng làm gì, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau rút thôi, lẽ nào anh còn muốn qua đêm ở đây sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau đi thôi, tôi không muốn ở lại đây chút nào, mẹ kiếp đáng sợ quá!”
Vào lúc hai người đang định chuồn lẹ, đèn trên trần nhà nhấp nháy vài lần sau đó sáng lên, thì ra có điện rồi.
Sau khi có ánh sáng, phòng chứa xác trông có vẻ cũng không đáng sợ lắm, hai người thở phào đang định rời đi, chỉ nghe thấy oành một tiếng, hai cánh cửa dày bỗng nhiên lại tự động đóng lại.
Hai người chưa kịp phản ứng trở lại, đằng sau đã vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai, ngoảnh đầu lại xem thử, thì ra cửa tủ số 14 đang bị cái giá tự động ở trong từ từ đẩy ra!
“Không ổn rồi, xác chết vùng dậy thật rồi!” Anh trai sợ đến mức hồn vía lên mây, gào khóc trách móc: “Tại cậu hết, đang yên đang lành xé bùa yểm xác gì đó, tôi tới số thật rồi!”
“Bình tĩnh, không phải nó còn chưa nhảy ra ngoài sao?”
“Đợi nó nhảy ra ngoài, chúng ta đi đời nhà ma hết đó!”
Huhuhuhu…
Trong tủ đông bỗng nhiên có tiếng rêи ɾỉ vang lên the thé, còn đèn trên đầu cũng bắt đầu chớp tắt vì dòng điện không ổn định, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, hai người nhìn thấy rất rõ ràng, thì ra những cửa tủ khác cũng đang bị đẩy ra!
“Ôi mẹ ơi, hóa ra không chỉ có một cái!”
Anh trai sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, anh ta bất chấp tất cả nhào về phía trước cánh cửa ra sức đập cửa: “Cứu với, ai cứu tôi với, mau thả tôi ra ngoài!”
Tuy đập đỏ cả tay, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích chút nào.
Trong khu vực giám sát, Điền Nhân lớn tiếng sai bảo: “Nhắm ống kính vào shipper mặc đồ xanh, đúng đúng đúng, phải nắm bắt kịp thời, không được bỏ lỡ một giây nào!”
“Nhóm ống kính thứ hai cũng chuẩn bị, nhất định phải quay cảnh đám xác chết ra khỏi tủ chân thật một chút!”
Vào lúc nhân viên tác nghiệp điều chỉnh góc máy quay lén, Phương Dạ bỗng nhiên cử động, anh ung dung điềm tĩnh bước về phía tủ đông.
Điền Nhân ngây người nói: “Lạ thật, sao vẻ mặt thằng nhóc này không sợ hãi chút nào, cậu ta muốn làm gì vậy?”
“Đại ca, không phải tên này sợ quá ngáo luôn rồi chứ, chúng ta có cần tạm dừng không?”
Điền Nhân mắng: “Ngừng cái đầu cậu! Đến lúc quan trọng rồi, nhất định phải quay cho xong!”
Hú hú!
Cửa tủ số 14 đã mở ra hoàn toàn, “cái xác” ở bên trong xê dịch một lúc sau đó ngồi dậy, vừa phát ra tiếng kêu kỳ lạ, vừa đẩy túi xác muốn bò ra ngoài!
“Xác… xác sống sổ lồng rồi!”
Anh trai ở cửa kêu la thảm thiết, thấy không thể nào mở cửa được, anh ta bắt đầu bám lên khung cửa trèo lên cao, khát vọng sống khiến anh ta leo vài ba bước đã lên tới trên.
Thế nhưng vào lúc này Phương Dạ đã làm một hành động khiến tất cả mọi người phải trố mắt ngạc nhiên.
Bỗng nhiên anh đè bả vai “xác chết” xuống, không nói không rằng đè nó trở lại trên giá tự động, sau đó đạp về phía tủ đông, rầm một tiếng đã đóng cửa tủ đông lại!
Tất cả những động tác đều rất nhịp nhàng, nhanh gọn dứt khoát giống như đã từng diễn tập qua hàng trăm lần…
“Ui da!”"
Đầu “xác chết” đụng trúng cửa tủ, lập tức hô lên một tiếng, tuy rằng tiếng không lớn, nhưng cũng đủ cho Phương Dạ nghe thấy rõ ràng.
Hình như… còn là giọng của một cô gái?
Được lắm, tôi cho các người giả thần giả quỷ, cho các người đùa giai!
Phương Dạ nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục ra tay với tủ đông bên cạnh.
Trong lúc “anh trai đói chưa” tròn mắt ngạc nhiên, anh lại đạp từng cái tủ đông giống như đang đập chuột, tiện thể còn khóa cửa lại, mặc kệ những “xác chết” bên trong đập cửa rầm rầm.
Trong lúc người giám sát còn đang ngẩn người ra, anh lại đạp tung cánh cửa phòng chứa xác, suýt chút đã đập trúng hai nhân viên tác nghiệp đang núp ở sau cửa.
Điền Nhân lần này hoàn toàn hết hy vọng, Phương Dạ này đúng là ma quỷ mà, chương trình đang suôn sẻ lại bị vài ba cú đấm đá của anh làm hỏng hết…
“Chuyện đó… chúng tôi chỉ muốn quay một show thực tế mà thôi, thật xin lỗi.” Hai nhân viên tác nghiệp vô cùng ngượng ngùng cười nói.
“Đáng ra tôi mới cần nói xin lỗi, thật ngại quá, làm mọi công sức của các anh đổ sông đổ bể hết rồi, đúng rồi, giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến cô gái trong tủ số 14 nhé, vừa nãy tôi hơi thô lỗ một chút.”
Phương Dạ cũng cười lấy lệ, sau đó lôi anh trai trên khung cửa xuống.
“Ông anh à, anh tuổi con thạch sùng à, chúng ta đi thôi.”
“Được… được!”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người vừa rồi, anh trai thầm vui mừng không ngớt, may mà lúc nãy chưa tè ra quần, nếu không thì xấu hổ chết, dù sao thì show thực tế chắc chắn không thể thiếu máy quay được…
Sau khi về đến quán trà sữa, Hạ Vi lập tức tiến đến hóng chuyện: “Phương Dạ, lần này đi giao hàng thế nào?”
“Cũng được, cũng coi như tạm chấp nhận đi, nhưng nếu để anh Lâm đi, đoán chừng anh ấy cũng sẽ leo lên khung cửa.”
Hạ Vi hơi khó hiểu hỏi: “Leo lên khung cửa gì?”
Phương Dạ cười khà khà, sau đó kể lại sơ sơ chuyện vừa rồi cho Hạ Vi nghe.
Hạ Vi kinh ngạc không thôi: “Không phải chứ, quay show thực tế ở nhà tang lễ, như vậy mà họ cũng nghĩ ra được!”
Phương Dạ gật đầu đồng ý: “Còn phải nói, chưa kể đến sẽ làm người ta sợ đến nước nào, bọn họ cũng cũng không tôn trọng người đã mất quá, người nghĩ ra chương trình này đầu óc chắc chắn có vấn đề, hơn nữa không phải chỉ có như vậy!”
“Hách xì!”
Cùng lúc đó, Điền Nhân vẫn còn đang ở nhà tang lễ hắt hơi một cái thật mạnh.
Ai đang mắng mình?
Cô ta xoa xoa mũi, sau đó tập trung chú ý vào cảnh quay đặc tả của người nào đó, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Chính là tên khốn kiếp này hại mình thê thảm như vậy, thật sự đáng ghét quá, coi như cậu chạy nhanh, sau này tốt nhất đừng để tôi gặp được cậu, nếu không bà đây gặp cậu lần nào sẽ đánh lần đó, nhất định không nương tay!
Trong quán trà sữa, Hạ Vi thấy Phương Dạ vẫn muốn nhận đơn, vội khuyên ngăn: “Bây giờ đã chín giờ rồi, hôm nay cậu cũng làm cả ngày rồi, không thể về nghỉ ngơi sớm một chút được sao?”
“Em không thấy mệt chút nào cả, giao đơn cuối xong em về nghỉ.” Phương Dạ cười hì hì đáp.
“Cũng đâu phải người thiếu tiền đâu, em liều mạng như vậy làm gì chứ?”
“Chị Vi, không phải em đã nói trước rồi sao, sở thích của em là đi giao hàng, em không cần tiền, chỉ hưởng thụ quá trình thôi!” Phương Dạ cười khì khì đáp, sau đó xách đồ bắt đầu đi giao.
Đơn hàng lần này trông rất bình thường, địa chỉ ở trong một khu chung cư cũng không xa quán trà sữa.
Sau khi nhấn chuông cửa, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Phương Dạ, hai người dường như đều sững sờ.
“Phương Dạ?”
“Thích Tiểu Giai?”
“Trùng hợp ghê, không ngờ dì tôi đặt hàng ở quán cậu!” Cô gái tóc đen dài và thẳng cười tươi như hoa nói.
“Trùng hợp thật, đây là nhà cô sao?” Phương Dạ cười hì hì nói.
“Đúng vậy!” Thích Tiểu Giai hơi ngại ngùng đáp: “Vốn định mời anh vào trong ngồi một lát, nhưng đúng lúc có khách đến nhà chơi, cho nên…”
“Không sao, không sao, tôi không để bụng đâu, cô cầm đồ đi, tôi về trước đây.”
“Được, cực cho anh rồi!”
Thích Tiểu Giai vừa nhận lấy trà sữa, trong phòng khách bỗng vang lên một giọng nữ: “Giai Giai, mẹ con muốn đi ăn đêm, con đến thay vài ván đi!”
Phương Dạ hơi ngạc nhiên, bởi vì giọng nói này… hình như hơi quen quen.