Sau khi nghe thấy giọng nói này, Thích Tiểu Giai đáp lại: “Dì à, nhưng con không biết chơi mạt chược!”
“Đúng rồi, anh trai shipper đó đi chưa, nếu chưa đi thì bảo cậu ấy vào đây chơi giúp vài ván, dì đánh giá cho cậu ấy năm sao.”
Thích Tiểu Giai hơi bối rối nhìn về phía Phương Dạ: “Anh có thể… đánh mạt chược giúp mẹ tôi vài ván không?”
Phương Dạ gãi gãi đầu: “Được thì được, nhưng trình tôi gà mờ lắm, sợ mẹ cô thua sạch đó.”
Quả thật trước đây Phương Dạ rất ít khi chơi mạt chược, không những chơi rất dở, vận may cũng rất tệ, lần nào anh cũng bị đại ca bọn họ cho thua thê thảm.
Thích Tiểu Giai vội nói: “Không sao đâu, thắng thua không quan trọng, chỉ cần biết chơi là được!”
“Được, vậy tôi sẽ xả thân vì người đẹp!” Phương Dạ cũng không chần chừ nữa, lập tức đồng ý ngay.
“Tốt quá, tôi lấy cho anh đôi dép lê!” Thích Tiểu Giai vô cùng vui mừng.
Lúc Phương Dạ đổi dép, đúng lúc có thể nghe thấy tiếng ba người phụ nữ trong phòng khách đang nói chuyện.
“Tiểu Hà, hôm nay tâm trạng cô có vẻ không tốt, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc nữa, còn không phải vì chuyện công việc sao, bị một thực tập sinh trẻ tuổi làm cho tức chết, hại tôi bây giờ vẫn chưa nguôi giận đây.”
“Dù sao cô cũng là quản lý , đuổi thẳng cổ cậu ta đi là được rồi?”
“Khụ, chuyện này cô không hiểu đâu, đuổi được tôi đã đuổi từ lâu rồi.”
“Có phải trông người ta đẹp trai quá, cho nên cô không nỡ không?”
“Thôi, với trình của cậu ta, còn không bằng mức trung bình ở trung tâm thương mại của chúng tôi!”
“Vậy sao cậu ta làm cô giận vậy?”
“Cậu ta dám hỏi tôi bao nhiêu tuổi trước mặt mọi người, cô nói xem có tức chết không chứ?”
“Không phải chứ, EQ của người này cũng thấp quá nhỉ, trước mặt mọi người sao có thể hỏi thẳng như vậy được?”
“Còn không phải sao, lúc đó làm tôi tức chết đi được, suýt chút đã ngất tại chỗ rồi, thật muốn tát cho cậu ta một cái!”
“Hahaha, nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, với tính nóng nảy của tôi chắc lúc đó đã nổi điên lên rồi, cô mềm lòng quá!”
“Tôi mềm lòng cái con khỉ, dù sao đó cũng là nơi đông người, nếu gặp thằng nhóc thối đó ở chỗ khác, cô xem tôi có đánh chết cậu ta không?”
Quản lý Hà vừa nhắc xong, đã nhìn thấy cháu gái yêu dấu của mình dẫn Phương Dạ vẻ mặt ngại ngùng vào…
“Trùng hợp quá quản lý Hà, không ngờ lại có thể gặp chị ở đây, đúng là niềm vui bất ngờ đó!”
“Phương Phương Phương… Phương Dạ?”
Quản lý Hà ngồi một bên bàn mạt chược tự động há hốc mồm, cô ta nằm mơ cũng không ngờ tên nhóc thối mình vừa mắng lại lập tức xuất hiện ngay!
Thích Tiểu Giai cũng vô cùng ngạc nhiên, cô ta không ngờ dì của mình lại quen biết Phương Dạ.
Một người bạn chơi cùng bên cạnh tò mò hỏi: “Chàng trai, thì ra cậu quen Tiểu Hà à?”
Phương Dạ cười mỉa mai: “Tôi chính là thực tập sinh cấp dưới của quản lý Hà, buổi tối đi làm thêm việc giao hàng, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Một người chơi bài khác ngạc nhiên nói: “Không phải cậu là thực tập sinh Tiểu Hà vừa nói đó chứ?”
Phương Dạ đỏ mặt đáp: “Có lẽ… có thể… chắc là đúng nhỉ?”
Hai người bạn chơi cùng sững sờ một lúc, sau đó bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
“Tiểu Hà ơi Tiểu Hà, không ngờ mong muốn của cô trở thành hiện thực nhanh như vậy, nào nào nào, cô trả thù trước đi, sau đó chúng ta chơi mạt chược tiếp!”
Quản lý Hà chỉ đành ngại ngùng cười nói: “Vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi…”
“Vậy chúng ta tiếp tục nhé?”
“Đương nhiên tiếp tục rồi, tôi đang may đó!” Quản lý Hà khó chịu nhìn Phương Dạ một cái: “Tiểu Phương à, chúng tôi chơi hơi lớn, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”
Phương Dạ cười đáp: “Chỉ cần quản lý Hà có thể nguôi giận, đương nhiên tôi không có ý kiến gì rồi.”
“Được, vậy ngồi xuống đi.”
Quản lý Hà nháy mắt ra hiệu với hai người bạn chơi cùng, thể hiện rất rõ, cô ta muốn rửa sạch nỗi nhục trên bàn mạt chược, hành hạ Phương Dạ một trận!"
Sau khi bài tự động xoa xong, ván đầu tiên bắt đầu, Thích Tiểu Giai kéo ghế ra ngồi canh Phương Dạ, sau đó đưa cho anh một ly nước ngọt.
Phương Dạ nhận lấy sau đó lên tiếng cảm ơn, Thích Tiểu Giai khẽ nói: “Phương Dạ, dì tôi chơi mạt chược giỏi lắm, mẹ tôi thường thua rất thê thảm, anh cẩn thận chút.”
Phương Dạ tùy tiện nói: “Chuyện này cô yên tâm, đó là do chị ấy chưa gặp cao thủ, nếu chị ấy gặp phải tôi…”
“Gặp anh thì sao?”
“Sẽ càng giỏi hơn!”
Thích Tiểu Giai: “…”
Phương Dạ cười khanh khách nói: “Đùa đó, kỹ thuật chơi mạt chược của tôi cũng khá lắm, thường thì xếp hạng bốn trong ký túc xá của tôi đã ghê gớm lắm rồi!”
Thích Tiểu Giai lúc này càng cạn lời hơn: “Đừng nói ký túc xá các anh chỉ có bốn người nhé?”
“Hahaha, đừng để ý những chuyện này kỹ quá…”
Phương Dạ dùng thủ pháp lộn xộn rối mắt dựng đứng nguyên hàng quân bài lên, thủ pháp này còn siêu hơn cả thần bài trong phim điện ảnh, bỗng chốc làm mấy người Thích Tiểu Giai đứng hình.
Đáng tiếc động tác mạnh mẽ này cũng chẳng có tác dụng gì cả, sau khi nhìn thấy mười ba quân bài rác, ngay cả người không biết chơi mạt chược như Thích Tiểu Giai cũng không khỏi lắc đầu.
Bảy quân bài chữ không có lấy một quân giống nhau, sáu quân còn lại cũng không ăn nhập gì với nhau, quả thật đi tong cả rồi…
“Phương Dạ, hình như vận may của anh hơi tệ nhỉ?”
Phương Dạ đương nhiên biết bài mình thế nào, anh cố mỉm cười nói: “Cô yên tâm, mặc dù vận may chẳng ra làm sao, nhưng không ảnh hưởng đến kỹ thuật của tôi chút nào, cô cứ yên tâm ngồi nhìn đi.”
Lúc này đến lượt anh bốc bài, sau khi cầm lên lại gom được một đôi Nhất Sách.
Phương Dạ đắc ý nói: “Cô nhìn này nhìn này, bài rác không đáng sợ, chỉ cần phía sau không có bài phế là được, gió Đông!”
“Phỗng!”
Quản lý Hà ngồi trước mặt Phương Dạ hờ hững nói.
Thích Tiểu Giai lo lắng nói: “Không xong rồi, quân đầu tiên của anh đã bị dì phỗng rồi, đây là điềm báo xấu đó!”
“Đừng vội, trò hay vẫn còn phía sau đó!”
Sau khi quản lý Hà đánh một quân ra, Phương Dạ không thèm quan tâm lại bốc một quân lên, lại là Nhất Sách!
“Tôi nói không sai mà, bài rác ban đầu không sao cả, chỉ cần sau đó xuôi theo là được!” Phương Dạ vô cùng đắc ý đánh ra: “Gió Nam!”
Quản lý Hà lại nói: “Đợi đã, tôi lại phỗng!”
Bù một quân lại đánh ra một quân, sau đó lại đến lượt Phương Dạ bốc bài.
“Vận may của quản lý Hà tốt thật, lại phỗng hai lần liên tiếp?” Phương Dạ cười khà khà: “Có giỏi thì phỗng quân Bảng Trắng này của tôi xem?”
“Cậu đoán đúng rồi, tôi cũng muốn phỗng Bảng Trắng!” Quản lý Hà khẽ bật cười, đẩy ra ba quân Bảng trắng.
“Phỗng bao nhiêu cũng chẳng sao cả.” Phương Dạ không thèm quan tâm: “Quản lý Hà, đánh một quân ra đi.”
Quản lý Hà cười nói: “Ngại quá, quân này tôi không đánh được.”
Phương Dạ ngẩn nói: “Có ý gì?”
“Bởi vì cậu bị tôi phỗng ù rồi, theo luật chơi phải chung ba nhà, một mình cậu chung hết, hahahaha!”
Quản lý Hà bật cười to, sau đó đẩy hết toàn bộ bài ra, thì ra còn là bài ù một cây cùng màu lớn như vậy!
Phương Dạ bỗng chốc toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp mới bốc mấy quân đã ù rồi, có cần quá đáng vậy không?