TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 418: Hình như có người

Sau khi cúp điện thoại, Giang Long hỏi: “Bây giờ Tử Nhu đang ở đâu?”

Quản gia trả lời: “Ông chủ, bây giờ chắc cô chủ vẫn đang ở quán bar Hào Đình, hình như là tham gia tiệc sinh nhật của cậu chủ nhà họ Tề.”

“Lại là tên Tề Tử Tuấn đó?” Giang Long nhíu mày: “Thằng nhóc ẻo lả đó, tôi nhìn thấy là bực mình, thật không biết rốt cuộc Tử Nhu thích nó ở chỗ nào!”

Quản gia cười nói: “Ông chủ, thẩm mỹ của người trẻ tuổi không giống như chúng ta, ông không thấy bây giờ trên tivi rất nhiều mấy cậu trai xinh đẹp nữ tính sao?”

“Dù sao con rể tôi cũng không thể là kiểu người như vậy, ông lập tức cho người tìm cô chủ về đây, chúng ta nhất định phải rời khỏi Hoa Hải ngay trong đêm!”

“Tôi biết rồi ông chủ…”

Hai giờ sáng, đa số mọi người đều đang chìm trong giấc mộng, nhưng đối với những hộp đêm thì giờ này mới là thời điểm sôi động nhất.

Mặc dù quán bar Hào Đình không bằng quán bar Dạ Sắc của Tô Diệu Anh, nhưng cũng xem như là một hộp đêm cao cấp ở Hoa Hải, trong đại sảnh ánh đèn hỗn loạn, nhảy múa loạn xạ, dưới sự dẫn dắt của DJ, đám nam nữ trên sân khấu và dưới sân khấu đang không ngừng quay cuồng thân thể, cố gắng phóng thích hóc môn trong cơ thể mình ra.

Trong một gian ghế lô lớn nhất, Tề Tử Tuấn đang ôm lấy Giang Tử Nhu không ngừng trêu đùa, bởi vì uống không ít rượu, hai người đều hơi không cầm lòng được, biên độ động tác sắp vượt qua giới hạn rồi.

Vào lúc Tề Tử Tuấn đang suy nghĩ xem có nên vào khách sạn dập lửa trước không, điện thoại của Giang Tử Nhu đột nhiên vang lên.

Tề Tử Tuấn nói một cách không kiên nhẫn: “Đã mẹ nó giờ này rồi, còn có tên khốn nào gọi điện thoại cho em nữa vậy?”

“Là điện thoại bàn trong nhà, chắc là cha em tìm em.” Giang Tử Nhu gạt cánh tay háo sắc của anh ta ra: “Anh đừng nói gì cả.”

Vừa nghe thấy là Giang Long gọi, Tề Tử Tuấn lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều, đối với đại ca giang hồ danh tiếng lừng lẫy này, nếu anh ta nói trong lòng mình không sợ hãi thì là giả.

“Alo?”

“Cô chủ, ông chủ bảo cô lập tức về nhà một chuyến, ông ấy tìm cô có việc gấp.”

“Ông ấy có phải bị bệnh không, giờ là mấy giờ rồi còn có việc tìm tôi?” Bình thường Giang Tử Nhu bị nuông chiều quá nên cũng chẳng coi cha ruột của mình ra gì.

“Thật sự có việc gấp, tôi đã cho tài xế đến Hào Đình đón cô rồi.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy đi!”

Giang Tử Nhu hậm hực cúp điện thoại, Tề Tử Tuấn cười đùa cợt nhả dán người qua: “Em yêu, cha vợ anh nói gì vậy?”

Giang Tử Nhu liếc anh ta một cái: “Còn có thể nói gì nữa, bảo em bây giờ về nhà liền, tạm biệt anh nhé!”

“Không phải chứ, bố vợ của anh thích chia rẽ uyên ương vậy sao?” Bây giờ Tề Tử Tuấn đang bị ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt, nghe thấy câu này thì sắc mặt lập tức cứng lại.

“Còn có cách nào nữa, con người cha em không nói hai lời, không ai dám đi ngược lại ý của ông ấy.” Giang Tử Nhu nói một cách bất lực: “Tối nay cứ như vậy đi, ngày mai em lại đến tìm anh.”

Bây giờ Tề Tử Tuấn gấp không chờ được, dứt khoát nói: “Hay là như vậy, chúng ta vào trong xe chơi một chút trước đi?”

Giang Tử Nhu do dự nói: “Không hay lắm đâu, quản gia đã cho xe đến đón em rồi, Hào Đình không xa nhà em lắm, chắc mười phút là đến rồi.”

“Đừng nói là mười phút, năm phút cũng dư dả rồi!” Tề Tử Tuấn cười đùa cợt nhả nói: “Đi thôi cục cưng, lúc nãy em trêu chọc anh đến ngứa ngáy khó chịu, không thể cứ như vậy mà đi được, chẳng lẽ em bảo anh đi tìm người phụ nữ khác sao?”

“Vậy được rồi.” Giang Tử Nhu nghĩ thì thấy cũng phải, nên dứt khoát đồng ý với lời đề nghị của Tề Tử Tuấn.

“Mọi người tiếp tục uống đi, một lát tôi quay lại.” Tề Tử Tuấn ôm lấy Giang Tử Nhu đứng dậy, nói với những người khác một cách đắc ý.

Một chàng trai cười nói: “Cậu Tề, chiếc Range Rover của tôi vừa to vừa rộng, có cần cho cậu mượn dùng một chút không?”

“Được, đưa chìa khoá đây!” Tề Tử Tuấn không hề khách sáo mà nói, xe thể thao của anh ta vừa thấp vừa chật, đúng là không thích hợp lắm.

“Xe đậu ở bãi xe bên cạnh hẻm sau.” Đối phương cũng không rề rà, trực tiếp ném chìa khoá qua.

Sau khi nhận lấy chìa khoá, hai người đi ra khỏi quán bar, ôm ấp đi về phía hẻm sau.

Ba vệ sĩ vốn dĩ định đi theo, nhưng lại bị cậu chủ ngăn cản lại, lúc làm những chuyện này, Tề Tử Tuấn thật không muốn bị người ta ở bên cạnh nhìn ngó đâu, cảm giác đó thật kinh khủng.

Một chiếc Land Rover màu trắng im lặng dừng ở bên đường, vào lúc bọn họ chuẩn mở khoá lên xe, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng leng keng.

Giang Tử Nhu giật mình một cái, cô ta quay đầu nhìn, chỉ thấy trong con hẻm u ám có một cái thùng rác đang không ngừng động đậy, rác đổ đầy ra đất, trong đó còn có hai cái bαo ©αo sυ rõ ràng là đã dùng qua.

Tề Tử Tuấn không kịp chờ đợi mà nói: “Em sao vậy, còn không mau lên xe?”

Mặc dù thời gian của anh ta ngắn, nhưng dù sao cởϊ qυầи áo cũng cần thời gian mà.

“Hình như trong hẻm có người đang nhìn lén chúng ta.” Giang Tử Nhu nói một cách sợ sệt: “Hay là thôi đi, lỡ một lát bị người ta bắt gặp thì sao?”

Tề Tử Tuấn đang trong lúc lửa cháy bừng bừng, làm sao chịu dễ dàng bỏ cuộc, anh ta nói một cách bực bội: “Người đang ở đâu?”

“Ở đằng sau cái thùng rác đó, chắc là kẻ lang thang?” Giang Tử Du chỉ một góc của con hẻm, nói.

Đằng sau thùng rác có một cái bóng đen lờ mờ, mặc dù không hề nhúc nhích, nhưng trực giác của cô ta mách bảo rằng đó là một người sống sờ sờ, Tề Tử Tuấn dùng đèn pin của điện thoại rọi một cái, quả nhiên có một người đàn ông ở trần nửa người trên, trên đầu đội một cái mũ rơm rách nát, hình như làn da còn hơi phản chiếu?

“Mẹ nó, dám nhìn trộm ông đây?” Ngọn lửa du͙© vọиɠ của Tề Tử Tuấn biến thành ngọn lửa giận, anh ta tìm một cây gậy sắt từ trong cốp xe, vừa vung vẩy vừa đi vào trong con hẻm.

Giang Tử Nhu đã thấy cảnh tượng thế này nhiều đến mức quen rồi, hôm nay cô ta đi một đôi giày cao gót pha lê quý giá, không muốn đi vào trong con hẻm nhỏ dơ bẩn đó, nên cô ta lựa chọn trở về xe chờ.

Sau khi đến gần, Tề Tử Tuấn say bí tỉ không hề phát hiện sự bất thường trên người đối phương, anh ta dùng gậy sắt chỉ vào bóng của cái đầu, nói một cách phách lối: “Tên khốn, bây giờ ông đây cho mày một cơ hội lựa chọn, mày muốn giữ lại tay trái hay tay phải?”

Đây là trò mà Tề Tử Tuấn hay dùng khi giẫm đạp người khác, mặc dù hơi lỗi thời, nhưng lại mang đến kɧoáı ©ảʍ không tệ cho anh ta.

Đối phương chọn tay nào, thì anh ta sẽ đánh gãy cánh tay còn lại, nếu như người kia tự cho là thông minh mà chọn cả hay tay hoặc hai tay đều không chọn, thì anh ta sẽ đánh gãy chân, nói chung là ngoài dự liệu của người đó, để đối phương tận hưởng cái gì gọi là chỉ đông đánh tây…

Bóng người không hề lên tiếng, vẫn im lặng đứng trong góc không nhúc nhích như cũ, nếu không phải là vẫn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, Tề Tử Tuấn cũng sắp nghi ngờ bản thân mình có phải đang đứng đối diện một hình nộm bằng nhựa hay không.

Anh ta dùng gậy sắt chọc chọc vào ngực đối phương: “Ông đây đang hỏi mày đấy, có nghe thấy không? Đừng tưởng giả ngu là có thể trốn thoát được, ông đây không có say đâu!”

Rẹt rẹt rẹt…

Sau khi nghe thấy tiếng vang kỳ lạ phát ra từ cây gậy sắt, Tề Tử Tuấn sững người.

Sao có vẻ giống tiếng sống dao lướt trên vảy cá thế?

Vào lúc anh ta có hơi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đối phương đột nhiên dùng giọng khàn khàn nói: “Anh và Giang Tử Nhu có quan hệ gì?”

Đọc truyện chữ Full