TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 387

Chương 387 Em Họ Cũ

Sau khi tắm xong, Đường Tư Vũ ngồi trên sô pha, mái tóc dài vừa mới được sấy khô, duyên dáng xõa ra sau lưng, chiếc váy trắng mềm mại bằng vải lanh khiến cô ngồi dưới nắng, xinh đẹp như nàng tiên nữ ẩn dật, cũng lại giống như thánh nữ thuần khiết.

Hình Liệt Hàn bước ra khỏi phòng áo choàng trong bộ vest và đôi giày da, nhìn cô, anh ngây người vài giây, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Đường Tư Vũ nhìn anh bước tới, ăn mặc chỉnh tề, anh sắp tới công ty rồi.

“Buổi tối nhớ về sớm.” Đường Tư Vũ đứng lên, biết anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng vẫn như người vợ hiền, chỉnh cà vạt cho anh, vuốt vuốt bộ vest, như vậy một lúc, ánh mắt lộ ra vài nét tự hào.

Hình Liệt Hàn vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chào buổi sáng muộn một cách nhiệt tình, Đường Tư Vũ ngoan ngoãn lựa theo anh, đầy anh ra với gò má ửng hồng: “Đến công ty đi!”

Hình Liệt Hàn lưu luyến không muốn rời đi, nếu không phải vì công ty có việc, anh rất muốn ở nhà, ở cùng cô một ngày, không đi đâu cả.

“Anh sẽ đưa em đến nhà cha mẹ anh ăn sáng.” Hình Liệt Hàn dẫn cô xuống lầu.

“Không cần đâu, hôm nay em sẽ nấu một ít ở nhà! Không qua đó đâu.” Đường Tư Vũ xấu hỗ nói.

“Sao vậy?” Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, sợ rằng có hiềm khích gì giữa cô Và gia đình.

Đường Tư Vũ đâu phải vì lý do này? Cô không khỏi ôm cổ, xấu hổ nói: “Không dám gặp người khác.”

Hình Liệt Hàn giờ mới phát hiện ra dấu hôn trên cỗ cô quá rõ ràng, anh đau lòng nắm lấy tay cô, nhìn làn da mỏng manh của cô, tất cả đều là dấu vết của sự thô lỗ của anh, anh tự trách mình.

“Anh xin lỗi…”

“Không đau, nhưng mà… em ngại gặp mọi người.” Đường Tư Vũ không khỏi tự trách.

Đường Tư Vũ hẹn Tô Hi ra ngoài, đúng lúc Tô Hi có thời gian rảnh, hai người có thể gặp mặt, thấy cô có bạn rồi, càng tiện cho việc Hình Liệt Hàn đưa cô đến nhà của Ôn Lệ Thâm, rồi anh sẽ đến công ty xử lý công việc.

Đường Tư Vũ buộc một chiếc khăn lụa quanh cổ, đi chơi với Tô Hi, có lẽ là vào đêm trước đám cưới! Trong lòng Tô Hi có chút hồi hộp, rối loạn trước hôn nhân.

“Trưa nay, chúng ta đi ăn ở ngoài, tớ đãi cậu một bữa thật to.”

“Được.” Đường Tư Vũ đồng ý, có đồ ăn, đương nhiên là muốn đi.

Thiên Mộ Entertainment International rất uy nghiêm và tráng lệ ở trung tâm thành phố, Ôn Lệ Thâm đang hoàn thành nốt những công đoạn cuối cùng, anh phải bỏ ra hai tháng làm việc, chỉ ở cùng cô dâu của mình.

Mười giờ sáng, nhân viên đi ra đi vào, trong đó có rất nhiều nghệ sĩ thanh lịch, xinh đẹp tao nhã bước vào, ở cửa trước, một bóng người màu trắng rất bắt mắt bước vào, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng sữa, đeo kính râm, mái tóc xoăn dày bồng bềnh, mang theo giày cao gót, lướt đi nhẹ nhàng, đây nhất định là một người phụ nữ rất có khí chất.

Cô dường như không xa lạ gì với nơi này, cô đi về phía quầy lễ tân nói với một nữ lễ tân: “Chào cô, phiền cô đưa tôi đi tìm Tổng giám đốc Ôn của chúng tôi với.”

“Chào chị, chị có hẹn trước không?”

“Tôi là bạn của anh ấy, không cần hẹn trước.”

“Vậy chị tên là gì?” Cô gái ở quầy lễ tân không dám sơ suất, bởi vì người phụ nữ trước mặt không phải là nghệ sĩ bình thường.

“Tôi là Ôn Đại.”

“Được rồi, xin cô đợi một chút, tôi đi báo trước một tiếng.” Cô gái tại quầy lễ tân gọi vào đường điện thoại nội bộ, hỏi tìm Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia.

Trên mặt cô gái trước quầy vốn đang nụ cười, sau khi nghe đối phương trả lời, cô cười ngơ ngác, sau đó đáp: “Được rồi!”

Nói xong, cô nói với người phụ nữ tao nhã phía trước: “Xin lỗi chị Ôn, Tổng giám đốc Ôn của chúng tôi rất bận, ngài ấy có thể không có thời gian gặp chị, À! Hai người đều họ Ôn, chị là người thân của Tổng giám đốc Ôn sao ạ?”

Sắc mặt Ôn Đại lập tức thay đổi, cô rất kiên định nói: “Không.”

Cô gái trước quây lễ tân lập tức hoảng sợ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi chị, em lỡ miệng.”

Một tia mất mát và chán nản thoáng qua trong mắt Ôn Đại, anh không nghe điện thoại cũng không gặp cô, lẽ nào anh có tình mới rồi thì hoàn toàn quên mất cô sao? Quả nhiên phần lớn đàn ông đều tàn nhẫn mà.

Ôn Đại không muốn rời đi, cô nhìn thang máy bên cạnh nói với người cô gái ở quầy lễ tân: “Phiền cô đưa tôi đến tầng làm việc của anh ấy.”

“Xin lỗi, chị Ôn… Việc này không phù hợp với nội quy công ty.” Cô gái quầy lễ tân lập tức khó xử.

Ôn Đại cười nhẹ: “Không phải lúc nãy cô hỏi tôi với Tổng giám đốc Ôn có phải người thân không à? Đúng vậy, chúng tôi là người thân, tôi là em họ của anh ấy, cô đưa tôi lên, tôi sẽ chịu trách nghiệm.”

“Chị… chị thật sự là người thân của Tổng giám đốc Ôn ạ?”

“Đúng!” Ôn Đại gật đầu, đáp lại rất tự nhiên.

Cô gái ở quầy lễ tân không dám thắt lễ, cô không thể đắc tội với người nhà họ Ôn, cô quẹt thẻ đi vào thang máy, đưa Ôn Đại lên lầu.

Ôn Lệ Thâm đang thảo luận phương hướng phát triển nửa cuối năm với vài quan chức cấp cao, thì nghe thấy trợ lý Vương Thụy gõ cửa bước vào: “Anh Ôn, anh có khách.”

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm hơi nheo lại, phía sau có người trực tiếp đầy cửa bước vào, nhìn thấy người đi tới, Ôn Lệ Thâm nói với mấy người bên cạnh: “Chiều nay tiếp tục, mọi người trở về làm việc trước đi!”

Vài vị quan chức cấp cao quay nhìn Ôn Lệ Thâm khách khí, sau đó biết ý đứng dậy rời đi, Ôn Đại mỉm cười nhìn qua: “Đã lâu không gặp.”

Ôn Lệ Thâm đứng lên: “Sao em lại đến đây?

“Anh bận mà nên em tự mình đến.” Ôn Đại vừa nói vừa đi tới, soi xét phòng làm việc của anh, đột nhiên, cô nhìn thấy gì đó quen quen, mỉm cười đi đến bàn anh, vuốt ve một cái ống đựng bút cẩm thạch: “Đồ em tặng anh, anh vẫn dùng nhỉ?”

Ôn Lệ Thâm khẽ giật mình, trước đây anh rất ít khi làm việc ở đây, chỉ cần đồ vật trên bàn không bị hỏng, sẽ không vứt đi, và cũng không có ý nghĩa gì.

“Em có việc gì không?” Ôn Lệ Thâm đi tới vị trí của mình, trầm giọng hỏi.

“Cha em đã nhận được thiệp mời đám cưới của cha anh. Em sẽ thay ông đến dự lễ cưới của anh.” Ôn Đại lặng lẽ nhìn anh: “Chúc mừng, anh họ.”

Ôn Lệ Thâm ngồi xuống: “Em đã đến tham gia hôn lễ của anh, anh rất hoan nghênh.”

“Nếu không thì sao chứ? Anh nghĩ em đến đây làm gì? Em đến quấy rối chắc?

Nếu chúng ta không cách nhau một tầng quan hệ, cô dâu của anh sẽ không phải là cô ấy.” Ôn Đại nhìn anh đầy tiếc nuối và buồn bã, chắc chắn nói: “Đó phải là em.”

Ôn Lệ Thâm bình tính nhìn cô, đáp lại lời nói của cô: “Những chuyện trước đây đừng nhắc tới nữa, nhắc tới cũng không có ý nghĩa gì.”

Ôn Đại cắn môi, chua xót nói: “Tại sao em lại họ Ôn? Chúng ta vốn không có quan hệ huyết thống, tại sao lại không thể đến với nhau?”

“Nếu như em tham dự hôn lễ của anh với loại cảm xúc này, anh nghĩ là em nên về đi!” Ôn Lệ Thâm lạnh lùng nói, có ý muốn rời đi.

Ôn Đại ngẳắng đầu nhìn anh, cong môi cười: “Anh sợ cái gì? Anh sợ em phá hỏng hôn lễ của anh sao? Sợ người bạn gái cũ này không cưới được anh, sẽ hèn hạ phá hỏng lễ cưới của anh sao?”

“Ôn Đại.” Ôn Lệ Thâm quát nhẹ.

Đọc truyện chữ Full