Chương 699: Chất Vấn Của Anh
Cô trang điểm tinh tế, chọn màu son đỏ tương đối diễm lệ, dáng vẻ cô ung dung lại tự tin khiến mỗi bước cô đi đều toát lên vẻ nữ tính, không ít ánh mắt đàn ông không tự chủ được mà ngắm nhìn cô, tràn đầy vẻ tán thưởng.
Không thể phủ nhận trên người Kỷ An Tâm có khí chất của phụ nữ thành công, khí chất như vậy, nếu như đàn ông không có bản lĩnh mà ở trước mặt của cô, e là sẽ bị dọa sợ.
Kỷ An Tâm một tuần nay không có nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang xuất hiện, cho nên cô cho rằng những ngày sau đó anh đã rút lui khỏi thế giới của cô rồi.
Cho nên khi ở trong trường, cô sẽ không tìm xe của anh nữa, nhưng lúc cô bước ra cửa trường học.
Bất chợt cô cảm giác một ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía mình, cô ngắng đầu, thấy dáng người cao quý, một tay đút túi quần, bước đi của cô trở nên luống cuống, ánh mắt cũng loạn thêm.
Biểu cảm tự nhiên trên mặt của Kỷ An Tâm lập tức vì người đàn ông này mà lạnh xuống, giống như là một mỹ nữ cao quý đẹp lạnh lùng, trên người không có một chút hơi ấm, toàn thân tỏa ra sát khí tới bức người.
Kỷ An Tâm đi qua người anh với một khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh, đối với sự xuất hiện của anh làm như không thấy.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang vẫn đang chăm chú nhìn cô, lúc cô đi ngang qua anh, tay anh không tự chủ được giữ cổ tay kéo cô lại.
` Bước chân Kỷ An Tâm dừng lại, cô tức giận quay đâu lại, lạnh lùng cảnh cáo một câu: “Buông tôi ra.”
Lúc Kỷ An Tâm trừng mắt nhìn về phía người đàn ông này, cô thấy được một đôi mắt thâm thúy phức tạp, đồng thời cũng hiện lên những tơ máu làm người ta khiếp sợ, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang thức đêm cộng thêm nghỉ ngơi không tốt, một bên mắt anh bị sung huyết nghiêm trọng.
Ánh mắt Kỷ An Tâm tức giận, khi nhìn rõ đôi mắt này, tim cô không khỏi sợ hãi đập một cái, người đàn ông này đã làm gì?
Sao con mắt lại đỏ ngầu như vậy?
“Buông ra.” Nhưng trong lòng cô vẫn không có chút thương cảm, chỉ là sắc mặt từ phẫn nộ biến thành vô cảm.
“Con của em là của Trầm Duệ?” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang khàn khàn.
Kỷ An Tâm không tính giải thích, cũng không có ý định thừa nhận, lại càng không bác bỏ: “Lấy thân phận của anh, lôi kéo như này thích hợp sao?”
“Trả lời anh.” Hoắc Kỳ Ngang muốn có một đáp án.
Ngày đó thấy cô và Tràm Duệ, anh liền muốn tới đây hỏi cô ngay hôm sau, nhưng không ngờ anh xui xẻo bị điều đi tạm thời, cho nên mới chậm trễ qua qua một tuần rồi mới hỏi.
Anh muốn biết đáp án.
Kỷ An Tâm đột nhiên dùng sức rút tay cô về: “Không liên quan gì đến anh.”
“An Tâm, đây là em tự nguyện sao? Là em tự nguyện ở cùng với anh ta?” Giọng Hoắc Kỳ Ngang có cảm giác đau nhói tê lòng.
Kỷ An Tâm bước qua anh, dừng lại, lưng của cô thẳng tắp, có vẻ hơi lãnh khốc vô tình.
“Đúng, là tôi tự nguyện.” Kỷ An Tâm cũng không quay đầu lại, cất bước đi về phía xe của cô.
Hô hấp của người đàn ông ở phía sau, nhất thời ngưng lại, nắm tay siết chặt, thật giống như bị đâm tổn thương.
Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe, vừa lúc đối mặt với người đàn ông còn chưa đi đối diện, xuyên thấu qua cửa sổ xe, cô nhìn thân ảnh của anh, phảng phất như một bức tượng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm cô bên này.
Mắt Kỷ An Tâm rũ xuống, trong đầu là đôi mắt đỏ ngầu nghiêm trọng của anh.
Anh đã xảy ra chuyện gì? Một người lớn như vậy rồi, lẽ nào ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng không biết sao?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, Kỷ An Tâm cũng cảm thấy cực kỳ nực cười, còn quan tâm anh làm cái gì? Quả thực tự tìm phiền não.
Xe Kỷ An Tâm rời đi vô cùng nhanh chóng, cũng không có dừng lại.
Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, tay nắm chặt trở lại vào trong xe, cả người vô cùng mệt.
“Thưa ngài, chúng ta đi toà nhà tổng thống phải không?”
“ÙI” Hoắc Kỳ Ngang nhắm mát lại, muốn nghỉ ngơi thế nhưng trong lòng đau đến mức anh không thể thở nỗi.
Phòng làm việc toà nhà tổng thống.
Bên cạnh Hiên Viên Thần, cùng đi theo lần này có một vị trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang.
Anh đang báo cáo tiến triển của công tác lần này, cùng với nhiệm vụ đặc biệt mà Hiên Viên Thần giao cho cho anh.
“Anh khẳng định Hoắc Kỳ Ngang không có lén lút gặp những người này chứ?”
“Tôi một bước cũng chưa rời khỏi phó tổng thống, khẳng định anh ta không có lén lút gặp bát cứ kẻ nào.”
“Trở về làm việc đi!” Hiên Viên Thần nói với cấp dưới, trong ánh mắt thâm thúy của Hiên Viên Thần lóe lên một suy nghĩ phức tạp.
Lúc này, tiếng điện thoại bên trong phòng làm việc của anh reo lên: “Alo!”
“Thưa ngài, tiểu thiếu gia vừa mới chơi bóng ở trong vườn hoa, không cần thận bị đụng đầu vào trán.” Giọng của vú nuôi quả thực gấp gáp.
Hô háp Hiên Viên Thần căng thẳng: “Có nghiêm trọng không?”
“Trán bị chảy máu ạ.”
Giây tiếp theo, Hiên Viên Thần bước nhanh ra phòng làm việc, gấp gáp đi về nơi ở của anh.
Trong đại sảnh, đứa bé kia bởi vì đau mà khóc đỏ hết cả mắt, Tô Thắm ra ngoài, cô kêu vú nuôi lập tức gửi một tắm hình tới, trông thấy đứa nhỏ kia chỉ bị thương da thịt một ít, cô ngược lại không lập tức gấp gáp trở về, chỉ kêu vú nuôi gọi điện thoại cho Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần từ trong thang máy bước tới, đứa nhỏ kia thấy ba, lập tức miệng nhỏ , ánh mắt đỏ hoe tỏ vẻ tủi thân.
Hiên Viên Thần ôm con trai vào lòng, cẩn thận kiểm tra, may mà chỉ có một vết bầm tím nhỏ trên trán, còn có vết thương nhỏ.
“Ngoan, con là đứa trẻ dũng cảm mà.” Hiên Viên Thần an ủi con trai, cũng dạy con tính cách kiên cường.
Đứa nhỏ kia lập tức chớp hai mắt đẫm lệ, vì muốn dũng cảm trước mặt ba cho nên cố nén đau dừng khóc.
“Xin lỗi ngài tổng thống, là lỗi của tôi, tôi không có nhìn kỹ tiểu thiếu gia.”
Hiên Viên Thần nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì, trẻ con khó tránh khỏi chịu bị thương, chỉ cần không bị thương những chỗ quan trọng là được, những vết thương nhỏ này nhất định sẽ làm nó ghi nhớ thật lâu.”
Người vú nuôi vô cùng cảm kích, các cô làm việc ở đây, đáng lẽ phải căng thẳng, thế nhưng tổng thống cùng phu nhân đều là người biết rõ đại, chỉ cần các cô không phạm sai lầm quá giới hạn, bọn họ đều sẽ không tức giận.
“Ba, con không dám chạy lung tung nữa.” Đứa nhỏ kia nói.
“Đừng bởi vì một lần ngã xuống mà bình thường không dám thử lại, con có thể tìm cách khác để thỏa mãn thú vui của mình là được, nhớ kỹ, an toàn là số một.” Hiên Viên Thần giáo dục con trai.
Cậu nhóc kia mặc dù nhỏ, nhưng giống như nghe hiểu, cậu gật đầu, ôm cổ anh: “Ba, chơi với con một lúc được không?”
Hiên Viên Thần thoáng nhìn vào đồng hồ, còn có hai mươi phút nữa phải họp, anh gật đầu: “Ba chơi với con mười lăm phút, kết thúc cuộc họp, ba sẽ trở về với con.”
“Dạ!” Đứa nhỏ kia rất vui vẻ.
Trong chốc lát Tô Thắm gọi điện thoại về, Hiên Viên Thần để cho cô yên tâm, con trai không sao.
Tô Thắm đối với việc bảo vệ con trai cũng không có tâm lý kiêu căng, cô hy vọng con trai là một người dám làm dám chịu, ý chí kiên cường.
Tuy cậu bé mới ba tuổi, nhưng con đường cậu bé cần đi trong tương lai, được định sẵn sẽ khiến cậu hiểu ra rất nhiều điều từ khi còn nhỏ, nếu như kiêu ngạo cùng bảo bọc, chỉ làm tương lai của con càng thêm khó khăn.
So với Tô Thắm, e là Hiên Viên Thần thương yêu con trai nhiều hơn một chút!
Trong hội nghị, Hiên Viên Thần ngồi nhìn Hoắc Kỳ Ngang, không khỏi quan tâm một câu: “Kỳ Ngang, gần đây không được nghỉ ngơi nhiều! Khi hết cuộc họp, cậu liền về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Cảm ơn ngài tổng thống, tôi không sao.”
“Đừng cậy thế, đây là mệnh lệnh của tôi.” Hiên Viên Thần vỗ vỗ bả vai anh, tỏ rõ sự quan tâm.
Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ cảm động, anh gật đầu: “Được rồi!”
Hoắc Kỳ Ngang từ đầu tới cuối đều vô cùng tôn trọng Hiên Viên Thần, chưa bao giờ có ý nghĩ muốn vượt quá bổn phận.
Anh tình nguyện ở bên cạnh ngài, trở thành cấp dưới của ngài.
Hoắc Kỳ Ngang trên đường về nhà, đi qua dưới lầu công ty của Kỷ An Tâm, anh bảo tài xế dừng xe, anh nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh màu xanh đen, anh tưởng tượng lúc này người phụ nữ kia ở trong công ty đang bày mưu tính kế, tưởng tượng đến dáng vẻ mê người của cô.
Anh lại có chút ngây dại.
Hoắc Kỳ Ngang lại nảy lên một sự kích động, muốn đi tới phòng làm việc của cô ngồi một chút, dù cho bị cô đuổi ra cũng cam tâm.
“Chờ tôi ở chỗ này.”
“Phó tổng thống, ngài không thể như vậy mà đi ra ngoài.” Vệ sĩ có chút bận tâm anh.
“Không sao.” Hoắc Kỳ Ngang chẳng bao giờ vì thân phận của mình mà lo lắng.
Anh xuống xe, vệ sĩ cũng nhanh chóng xuống xe, cảnh giác bốn phía, hộ tống anh đi vào công ty, nhân viên quây lễ tân trông thấy anh đi vào, không ai dám ngăn cản, chỉ hận không có thêm hai con mắt để nhìn anh, tất nhiên không phải là ai cũng có cơ hội nhìn thấy phong thái của phó tổng thống.
Tuy là tổng thống cũng đẹp trai làm cho người khác phải nghẹt thở, nhưng không ngờ là ngài phó tổng thống mới thăng chức cũng khôi ngô anh tuần không kém.
Lúc này, trong phòng làm việc của Kỷ An Tâm, cô đang chào hỏi một giám đốc điều hành cấp cao của một công ty nào đó vừa mới đến.
Người đàn ông này ngoài bốn mươi, anh ta đối với chuyện công việc không để ý, thế nhưng lại cực kì có hứng thú với Kỷ An Tâm.
“Kỷ tiểu thư, có thể cho tôi một cuộc hẹn tối được hay không, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện?”
“Lưu tổng, buổi tối tôi không có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện ở đây đi!”
“Tôi biết ở đây các cô đang thiếu người, đặc biệt là những người có chất lượng và trình độ cao như tôi, cho nên tôi giúp công ty cô kiếm được hoa hồng nhiều nhỉ?”
“Đúng vậy, chúng tôi vô cùng cần người như anh, thế nhưng chúng ta công việc là công việc!” Kỷ An Tâm cực kỳ kiên nhẫn nói.