Chương 700: Da Mặt Dày
Trong công ty của Kỷ An Tâm, vẻ mặt người đàn ông ngồi đối diện cô hết sức thích thú, trong ánh mắt cũng mang theo một tia khát vọng khi nhìn thấy Kỷ An Tâm xinh đẹp lại khêu gợi, trên mặt anh ta ngược lại tỏ ra nụ cười săn đón.
Mỗi năm Kỷ An Tâm gặp gỡ không ít đàn ông có ý đồ xấu, cô cũng có kỹ năng ứng phó của riêng mình.
“Lưu tổng, chức vị chúng tôi sắp xếp anh có hài lòng không?
Hay là có ý kiến gì khác? Anh có thể nói ra.” Kỷ An Tâm đem đề tài chuyển về công việc.
Trong ánh mắt Lưu tổng nhìn Kỷ An Tâm gật đầu nói: “Các cô sắp xếp chức vị cũng xem như vừa lòng! Chẳng qua bây giờ tôi cảm thấy hứng thú đối Kỷ tiểu thư hơn, tôi nghe nói cô vẫn còn độc thân, trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy, mà độc thân đúng là thực đáng tiếc!”
Kỷ An Tâm mỉm cười dựa vào lưng ghế: “Mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, tôi quả thực rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Giờ phút này, trên người Kỷ An Tâm tỏa ra mị lực, quả thực trước mặt Lưu tổng này không thể nào khống chế được sự quý phái.
“Lưu tổng, bất mãn mà anh nói, trong tay chúng tôi cũng không thiếu khách hàng vô cùng xuất sắc, đồng thời đang trong thời kỳ mở cửa, vị trí này của anh, đã có mấy vị khách có hứng thú gọi điện tới đây hỏi thăm, tôi và công ty khách hàng bên kia đã bàn bạc, nếu anh thật sự không có thời gian để đi qua, chúng tôi sẽ đưa sơ yếu lý lịch tới những công ty khách hàng khác.”
Kỷ An Tâm khoanh hai tay trước ngực, cực kì bình tĩnh nói.
Săc mặt Lưu tổng âm thầm lo lắng, anh ta thật vất vả được công ty mô giới việc làm này gọi tới, công ty cũ đã đưa thư từ chức, điều anh tanhắm đến là mức lương và đãi ngộ của công ty mới này.
Anh ta vốn nghĩ mượn cơ hội lần này, tán tỉnh Kỷ An Tâm một chút, nói không chừng còn có thể ôm được mỹ nhân về, không nghĩ tới Kỷ An Tâm cũng một người có gai.
“Đâu có đâu có, bên này Kỷ tổng sắp xếp đi! Có thời gian rảnh thì cùng nhau tụ tập.”
“Tốt, Lưu tổng chờ tin tức của chúng tôi đi! Chúng tôi được công ty khách hàng đáp lại, lập tức liên hệ ngài.” Kỷ An Tâm đứng dậy, tiễn anh ta ra cửa.
Lưu tổng đứng ở cửa, không khỏi có chút mất mát nhìn thoáng qua Kỷ An Tâm trong phòng làm việc.
Lúc này, ở phía hành lang phòng làm việc, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang sắc bén đánh giá người đàn ông này, bản thân là đàn ông, anh liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này.
Mắt anh nheo lại, cất bước lại đây.
Khi Kỷ An Tâm đóng cửa lại, không quên mỉm cười với Lưu tổng, Lưu tổng nhận được mụ cười của cô, lúc này mới vừa lòng của rời đi.
Kỷ An Tâm cũng thở ra một hơi, ngồi xuống phòng làm việc, bắt đầu thu dọn lại tư liệu trên bàn.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô tưởng là trợ lý, không ngắng đầu nói: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, Kỷ An Tâm cúi xuống đang lấy tư liệu ở trong ngăn kéo, cô không nghe thấy tiếng của trợ lý Hướng Nguyệt, cô lập tức sợ run rẫy một chút, ngắng đầu.
Đột nhiên, cô nhìn thấy đứng trước bàn làm việc của cô không phải trợ lý Hướng Nguyệt, mà là người đàn ông không mời mà đến.
Kỷ An Tâm lập tức vén tóc dài, phòng bị đứng lên, ánh mắt lãnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước bàn làm việc: “Phó tổng thống có chuyện gì sao?”
“Muốn ghé thăm em một chút.” Hoắc Kỳ Ngang nói nhỏ.
Kỷ An Tâm nhìn trong ánh mắt anh vẫn hiện đầy tia máu đỏ như cũ, cô bỗng chốc muốn đuổi anh đi.
“Nơi nhỏ bé này của tôi, nói chuyện không được với ngài, hay là ngài đi đi!” Kỷ An Tâm nói xong, tự nhiên cầm tư liệu lên xem.
Hoắc Kỳ Ngang kéo cái ghế ở trước mặt, trực tiếp ngồi xuống, lúc này Hướng Nguyệt vừa mới từ trong toilet đi ra, nghe nói có khách vào phòng làm việc của Kỷ An Tâm.
Cô nhanh chóng gõ cửa một cái ló đầu vào: “Kỷ tổng, xin hỏi là trà hay là cà phê ạ.”
“Không cần.” Kỷ An Tâm lãnh đạm trả lời.
Hoắc Kỳ Ngang thì trả lời một câu: “Cho cà phê, cảm ơn.”
Hướng Nguyệt lập tức rơi vào thế khó xử, vẻ mặt Kỷ tổng hiện rõ không muốn nói chuyện với vị khách này, người khách này không phải chính là soái ca lần trước Kỷ tổng đuồi ra ngoài hay sao?
Anh lại tới nữa rồi!
“Được! Ngay bây giờ.” Hướng Nguyệt thấy anh ta đẹp trai như vậy đã cảm thấy không thể cự tuyệt.
Kỷ An Tâm không khỏi tức một chút, cô có chút buồn tay lấy uốn mái tóc dài, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ánh mắt thám thúy của Hoắc Kỳ Ngang khóa chặt lấy cô: “Anh chỉ là tới thăm em một chút thôi.”
“Tôi không có rãnh rỗi như anh, mời đi cho, đừng quấy rầy công việc của tôi.”
“Em có thể coi như anh không tồn tại.” Hoắc Kỳ Ngang bày ra dáng vẻ rất thấp.
Kỷ An Tâm có thể thu xếp khách hàng có ý đồ với cô, nhưng mà lại không biết phải làm thế nào đối với người đàn ông ở trước mặt.
Lúc này, Hướng Nguyệt bưng một ly cà phê tiến đến gõ cửa, cô đặt ở trước mặt Hoắc Kỳ Ngang: “Tiên sinh, cà phê của anh đây.”
“Cảm on.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười cảm kích, gương mặt Hướng Nguyệt lập tức giống như đánh son, đỏ bừng rời đi.
Kỷ An Tâm nhìn người đàn ông này, không có việc gì ở trong phòng làm việc mê hoặc cấp dưới của cô, thật có chút buồn bực rồi.
“Uống xong cà phê, không cần tôi đuổi anh, anh tự mình rời đi.”
Kỷ An Tâm chỉ có thể nói chuyện với anh đến đây.
“Được.” Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám được voi đòi tiên, hiện tại, anh chỉ muốn từ từ tiếp cận gần cô.
Hoắc Kỳ Ngang uống một ly cà phê rất chậm, ánh mắt của anh rơi vào bàn làm việc trước mặt, dừng lại trên người người phụ nữ gõ máy tính.
Hình ảnh giỏi giang làm lòng người lay động.
Kỷ An Tâm nghĩ rằng cô thực sự có thể coi người đàn ông trước mặt như không khí, nhưng cô vẫn không làm được, lúc này trong đầu cô căn bản không thể lý trí suy nghĩ. Cô gõ ra mấy hàng báo cáo, căn bản không có dòng nào coi được, lại bị cô trực tiếp xóa đi.
Cô nhìn gười đàn ông đối diện đang thong thả nhấp ngụm cà phê: “Anh có thể uống nhanh lên một chút không, uống xong mau rời đi, đừng cản trở công việc của tôi.”
Đường đường phó tổng thống phải chịu đến đối xử như vậy, nói ra thật đúng là không có người tin đượ!
c Hoắc Kỳ Ngang uống xong cô nơi này cây cà phê, chưa thỏa mãn nói: “Cà phê ở chỗ em uống ngon lắm, về sau, anh có thể qua đây uống thường xuyên không?”
Kỷ An Tâm thầm nghĩ cười lạnh một tiếng, cà phê hòa tan với anh mà nói uống ngon như vậy sao?
“Không thể, đây là lần duy nhất tôi cho phép anh được uống một ly, về sau anh dám tới, tôi nhất định đuổi anh ra ngoài.” Kỷ An Tâm cảnh cáo nói.
“Vậy em lấy tội gì đuổi anh ra ngoài?” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cong môi khẽ cười, nhìn dáng vẻ uy hiếp của cô cái này, không hiểu sao cảm thấy thú vị.
Mắt Kỷ An Tâm trầm xuống: “Hoắc Kỳ Ngang, anh đừng để cho tôi ghét anh hơn.”
Anh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ tổn thương: “Em thật sự chán ghét anh đến như vậy sao?”
Kỷ An Tâm hiện lên vẻ mặt khác, nhếch miệng cười nhạt: “Chán ghét anh, chính là lãng phí sức lực của tôi, hiện tại ngay cả chán ghét anh, tôi đều cảm thấy khinh thường, với tôi mà nói anh so với một người xa lạ cũng không bằng.”
Vẻ mặt anh tuần của Hoắc Kỳ Ngang trở nên trắng bệch, vốn dĩ thức khuya đã khiến khuôn mặt anh tuấn của anh tái nhọt, câu nói này vô hình trung lại tổn thương lấy anh.
Ngay cả chán ghét anh, đều ngại phí sức lực rồi?
Hoắc Kỳ Ngang yếu ớt mở miệng: “Nhưng anh nhớ em.”
Kỷ An Tâm từ vị trí đứng dậy, trực tiếp mở cửa ra, ánh mắt mang theo vẻ xua đuỏi: “Không muốn tôi kêu an ninh đi lên đuổi anh, thì anh tự mình đi đi.”
Hoắc Kỳ Ngang cắn môi mỏng, cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng, khi anh chuẩn bị quay đầu nhìn lại thì bị tiếng đóng cửu rất lớn ngăn lại.
Hoáắc Kỳ Ngang khẽ thở dài một cái, cất bước rời đi, nhưng không biết hình bóng của anh, làm cho tất cả các cô gái trong phòng làm việc, đều tranh nhau nhìn lén.
Hoắc Kỳ Ngang đi ra, anh thật sự cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi nhắm mắt lại, đều là khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Kỷ An Tâm.
Anh rất muốn ngủ, nhưng ngủ cũng không an lòng.
Trở về Hoắc gia, Hoắc Kỳ Ngang điều chỉnh đồng hồ báo thức của cháu, anh liền ngủ mắt.
Sau khi Hoắc Kỳ Ngang đi khỏi, tâm tư của cô vẫn hỗn loạn, người đàn ông này cuối cùng muốn làm gì?
Lẽ nào để anh thấy cô và Trầm Duệ ở chung với nhau, anh vẫn chưa tuyệt vọng sao?
Bất kể như thế nào, Kỷ An Tâm tuyệt đối sẽ không dây dưa với người Hoắc gia, cô chán ghét, cũng chán ghét gia tộc quyền thế của bọn họ, ở trong mắt bọn họ, chỉ có quyền lợi, không còn tình người.
Bốn giờ chiều, Hoắc Kỳ Ngang ngủ đủ, sau đó liền bảo vệ sĩ lái xe đưa anh tới trường học.
Kỷ An Tâm vì có buổi họp, cho nên, gần 5 giờ mới có thể tới đón con gái.
Bốn giờ rưỡi, cổng trường liền mở.
Ngày hôm nay Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị gái, chị gái sẽ về nhà sớm một chút, cho nên kêu anh đón Tiểu Huy về sớm.
Hoắc Kỳ Ngang đi vào trường học, lúc đi ngang qua phòng học của Tiểu Huy, thấy bên cạnh có một lớp chồi, anh không khỏi đứng ở cửa nhìn sang, thì thấy ở trong phòng học rộng lớn có mấy bạn nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, đột nhiên đụng phải một cô bé.