TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 728

Chương 728 Hồi Ức

Đã Qua Kỷ An Tâm biết nếu cô không xuống, người đàn ông này hoàn toàn có khả năng đi lên, bởi anh đã làm ra đủ chuyện thất thường rồi.

Mặc dù lần này Hoắc Viện nói anh bị tai nạn giao thông, nhưng ai mà biết anh còn có vết thương khác không chứ? Vẫn còn dám chạy loạn.

Kỷ An Tâm không biết tại sao, trong đầu lại có chút quan tâm anh, chuyện này làm cô cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Kỷ An Tâm ra ngoài, đỗ ở cửa công ty cô, một chiếc xe đen nhỏ, tỏ ra khá phách lồi.

Kỷ An Tâm đi xuống, có vệ sĩ thay cô mở cửa xe, Kỷ An Tâm vào trong, người đàn ông liền nghiêng người tới quan sát cô.

Kỷ An Tâm khoanh tay, rõ ràng là đang cự tuyệt.

“Lái xe.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò xong liền kéo cửa ngăn xuống, ghế sau trở thành một không gian tư mật.

Kỷ An Tâm nghiêng đầu nhìn kính cửa sổ, không muốn nhìn anh.

“Em giận?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.

“Biết còn hỏi.” Kỷ An Tâm lãnh đạm trả lời.

*Xin lỗi.” Người đàn ông thấp giọng nói.

ủ Kỷ An Tâm cũng chẳng muốn nhận lời xin lỗi này, làm gì có thành ý? Người ép cô xuống là anh, giờ lại nói xin lỗi, có nực cười hay không?

Hoắc Kỳ Ngang thở dài: “Lần này có thể nhặt về một mạng, em biết điều anh ngộ ra là gì không.”

Kỷ An Tâm ngoảnh mặt, không nói lời nào.

“Anh nhận ra, trong cuộc đời hữu hạn này, anh nhát định phải ở cùng người phụ nữ anh yêu.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang chắc chắn có lực.

Kỷ An Tâm mặt không cảm xúc, nhưng nội tâm cô cũng chấn động.

“Anh nghĩ anh có thể không? Sao anh không hỏi thử xem người ta có muốn hay không.” Kỷ An Tâm hắt cho anh một bát nước lạnh.

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một nụ cười: “Anh sẽ hỏi.”

Kỷ An Tâm có chút ảo não, dáng vẻ không đứng đắn này của anh từ đâu tới? Trước kia anh đâu có thế này.

“Vậy anh muốn hỏi em một chút, em có muốn không?” Hoắc Kỳ Ngang trực tiếp hỏi.

Kỷ An Tâm bị chọc tức đến mức bật cười, nhưng lại nhịn xuống, gương mặt nhỏ nhắn kiên nghị: “Không muốn.” Cô trả lời vô cùng rõ ràng.

Hoắc Kỳ Ngang à một tiếng: “Vậy năm sau anh lại đến hỏi, anh có thể đợi cả đời.”

Kỷ An Tâm cắn răng, người đàn ông này muốn dùng khổ nhục kế? Cô đâu có sợ chiêu này.

“Tùy anh, anh thích làm thế nào với cuộc đời anh thì làm, đời tôi không cần có sự tham gia của anh.”

“Vậy em cần ai tham gia?” Ánh mắt ánh lên tia ghen tức.

Kỷ An Tâm chỉ thích làm cho anh ta lo lắng, cô nghiêng đầu, môi nhếch lên cười một tiếng: “Tôi muốn cho ai tham gia thì để người đó tham gia, liên quan gì đến anh.”

Những lời này vừa nối ra, cánh tay cô liền bị một người giữ lại thật chặt.

Kỷ An Tâm lập tức vùng tay ra: “Anh còn táy máy tay chân tôi liền xuống xe.”

Hoắc Kỳ Ngang thu tay lại, có chút bi thương nói: “Được, anh không tham gia, nhưng anh mong em có thể lựa chọn một cách thận trọng.”

Kỷ An Tâm còn muốn nói ra vài lời tổn thương anh, do dự một lúc lại nuốt vào, cô tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Người khác ở cùng người đàn ông này sẽ có cảm giác áp lực vì thân phận của anh, cô hoàn toàn không có.

Đến nhà hàng, nơi này vô cùng bí mật, chỉ có một vài khách quý quan trọng, cũng chỉ tiếp đón những nhân vật quan trọng ra ngoài ăn cơm.

Hoắc Kỳ Ngang bao một gian phòng, Kỷ An Tâm ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang gọi thức ăn, thật ra anh cũng không hề nhìn thực đơn, trực tiếp hỏi nhân viên phục vụ.

Mà những thứ anh gọi, đều là món Kỷ An Tâm thích ăn, rõ ràng đang gọi đồ ăn cho cô.

Kỷ An Tâm chống cằm, đang uống trà, lại nghe người đàn ông này gọi những thứ cô thích ăn, lòng cô có chút bối rồi.

Cô thực sự sợ người đàn ông này rồi, bởi vì tất cả những gì anh làm đều có thể ảnh hưởng đến cô.

Cô sợ sẽ không kiềm chế nổi bản thân dẫm lên vết xe đổ, lại à : : 2 201033 tot) quay vê con đường 5 năm trước, cô không muôn bị thương một lần nữa, còn cả con gái mình, cô muốn bảo vê con gái.

Cách xa người đàn ông này, cô mới có thể có cuộc sống thanh tĩnh.

Bữa cơm này, Hoắc Kỳ Ngang thỉnh thoảng lại nói vài câu, Kỷ An Tâm chỉ quan tâm ăn, Hoắc Kỳ Ngang cũng không tức giận, càng không cảm thấy bực mình, anh thích nhìn biểu cảm đó của cô, thích nhìn những biến hóa nho nhỏ nơi đáy ắt cô.

“Còn nhớ có một lần chúng ta ra biển chơi, chân em bị thương, anh cõng em chạy hết bãi biển, em thích chơi, không để ý vết thương dưới chân, cũng chạy xuống biển chơi, vết thương ở chân bị nước biển kích thích nên em chạy thẳng vào ngực anh, ôm cổ khiến anh thở không nồi.” Hoắc Kỳ Ngang hồi tưởng nói.

Hoặc Kỳ Ngang nói tới đâu, Kỷ An Tâm tưởng như những chuyện cô đã quên lại hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua, bóng hai người hiện rõ trong đáy mắt, cô nhớ lại khi đó chân thật đau, vết thương chìm trong nước muối, vừa đau vừa xót, TH li ác CoảN go 4V Tài co II iêt, cuôi cùng vêt thương đó cô phải dưỡng cả tuân trời mới đóng vảy, trên chân giờ vẫn còn vết sẹo. Lòng Kỷ An Tâm lại bị người đàn ông này làm nhiễu loạn, cô ngắng đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện đã qua nói lại làm gì, tôi quên rồi.”

Hoắc Kỳ Ngang ánh mắt thâm thúy nhìn cô, sau đó dừng lại, anh cầm bình trà lên, rót cho cô một ly trà.

“Mỗi chuyện làm cùng em, anh không thể nào quên.” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp nói.

“Anh thích nhớ thì nhớ! Nhưng khỏi nói trước mắt tôi, tôi không muốn nghe.” Kỷ An Tâm ngắng đầu, cố làm vẻ lạnh lùng.

Hoắc Kỳ Ngang cười: “Được, không nói nữa, quá khứ là quá khứ, chúng ta có thể tưởng tượng tới tương lai.”

“Chúng ta không có tương lai.” Kỷ An Tâm trực tiếp phản bác anh.

Hoắc Kỳ Ngang mím môi cười: “Được, thế nói chuyện bây giờ.

Công ty em nếu cần giúp cứ nói một tiếng, anh nhất định sẽ giúp em.

“Cảm ơn, không cần.” Kỷ An Tâm bình tĩnh trả lời.

Kỷ An Tâm không thể làm gì khác, đành không quấy rầy cô ăn cơm nữa, anh đưa tay gặp một miếng thịt trâu để vào bát cô, thịt trâu vô cùng tươi ngon, là món cô thích ăn.

Kỷ An Tâm nhìn trong bát nhiều thêm một miếng thịt, cô hơi ngắn ra, phân vân giữa việc ăn hay không.

Kỷ An Tâm đành ngắng đầu lên nói: “Thức ăn của tôi tôi tự gắp, không cần anh phí tâm.

Nội tâm trùng trùng của Hoắc Kỳ Ngang bị đả kích, anh sợ nhất không phải Kỷ An Tâm giận anh, coi như đánh mắng anh đều được, điều anh sợ là người phụ nữ này khách khí với anh, đối với anh như một người xa lạ, không có sắc thái biểu cảm.

Ánh mắt anh thoáng qua tia bi thương.

Nhìn thấy ánh mắt này, Kỷ An Tâm lại phân vân có gắp miếng thịt lên không, cô sao thế này? Sao phải nghĩ cho anh.

Trong ánh mắt bi thương của Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một tia sáng, tâm tư dường như lại tốt lên rồi.

Lúc này, ở Hoắc trạch.

Hoắc Minh đang nói chuyện với cấp dưới về vấn đề thuế, nói người này để ý tra xét công ty của Kỷ An Tâm, bắt kỳ thương vụ trốn thuế nào cũng không được bỏ qua: “Tra được rồi, nếu có bất kỳ dị thường nào nhớ báo cáo cho tốt, tốt nhất là tìm được lỗi sai của công ty này.”

“Yên tâm đi Hoắc lão gia! Tôi sẽ cố gắng bắt được vấn đề thuế vụ của công ty này, cho ông một câu trả lời thỏa đáng.”

“Rất tốt, đừng để cô ta phát hiện ra, phải điều tra âm thầm.”

Hoắc Minh thoáng qua một tia ngoan độc, ông ta biết, muốn để Kỷ An Tâm rời khỏi con trai ông ta không dễ dàng như vậy.

Dẫu cho ông ta đã để Đồng Thi Doanh tiếp cận con trai, nhưng cũng phải để Kỷ An Tâm tránh xa con trai ông ta. Mà điều tra công ty Kỷ An Tâm là cách tốt nhất, cô cũng là một trong số cổ đông của công ty, khẳng định cô sẽ không để công ty xảy ra chuyện.

Trên đường về công ty, Kỷ An Tâm chợp mắt ngủ một lúc, giờ phút này, cô ngồi trên xe cũng thấy buồn ngủ, lại càng để tránh Hoắc Kỳ Ngang bắt chuyện, cô liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hoắc Kỳ Ngang cũng không quấy rầy cô, biết cô một mình chống đỡ nghiệp vụ công ty ở quốc nội, anh biết cô chắc chắn rất mệt nhọc, anh không thể giúp đỡ cô điều gì, chỉ mong cô chăm sóc cho bản thân cân thận.

Kỷ An Tâm nhắm mắt, lại thực sự ngủ đi mất, cô tiến vào giác mơ, mộng thấy quá khứ, những điều mới được Hoắc Kỳ Ngang khơi gợi lại.

Giờ phút này, xuất hiện trong giấc mộng của cô, giống như cô đã trở lại bãi cát trắng năm xưa, chân đau, cô vẫn nằm trên tắm lưng rộng rãi của người đàn ông kia.

Cô để mặc cho anh cõng mình xoay vòng, không gian chỉ có tiếng cười của bọn họ, vô cùng huyên náo.

Đôi môi Kỷ An Tâm đỏ mọng, khi ngủ còn hơi cong cong lên, trông như đang cười.

Xe Hoặc Kỳ Ngang lúc này đã đậu ở cửa công ty, nhưng anh còn đang nhìn cô ngủ, chưa vội đánh thức cô, để cho vệ sĩ xuống xe nghỉ ngơi, bản thân anh ở lại xe với cô.

Đọc truyện chữ Full