Chương 729: Người Phía Sau
Khi anh thấy nụ cười khóe môi cô, lòng anh lập tức khẩn trương, rốt cuộc cô đang mơ thấy gì? Là ai khiến cô đến trong giấc mộng cũng bật cười.
Nếu người đó không phải anh, anh sẽ thực sự thấy ghen tuông đố ky. Chỉ cần ở trước mặt cô, tất cả những ưu tư ngây thơ của cô đều sẽ xuất hiện, giống như một người không biết kiềm chế cảm xúc.
Kỷ An Tâm cứ như vậy chìm trong giấc mộng, ngủ không muốn tỉnh lại, cô có thể vuốt ve thân thể của người đàn ông này, tất cả cảm xúc đều rất chân thực.
Kỷ An Tâm tự kiềm chế cho bản thân không được đắm chìm trong giấc mộng này, cho nên, cô chạm đến một sự thật tàn khốc, cô và anh không thể nào.
Cô vì kích thích mà tỉnh lại, vẫn tưởng rằng đang ở trên đường, nhưng khi cô mở mắt ra, phát hiện xe đã dừng lại.
Cô còn chưa kịp hỏi đây là đâu, ngắng đầu lên đã nhìn thấy cửa công ty quen thuộc, cô kéo mái tóc dài lại, hỏi anh: “Sao không đánh thức tôi.”
“Thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi dậy.”
Kỷ An Tâm đẩy cửa định xuống xe, Hoắc Kỳ Ngang lập tức đưa tay cầm lấy tay cô, có chút ghen tức hỏi: “Mới vừa rồi trong mo, em nằm mơ thấy ai?”
Gương mặt xinh đẹp của Kỷ An Tâm chợt căng thẳng, hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Anh muốn biết, đến tột cùng là ai mới khiến em bật cười trong mơ như vậy?” Hoắc Kỳ Ngang buồn rầu hỏi.
Kỷ An Tâm nắm tay, dứt khỏi tay anh, cô giống như hốt hoảng, qua loa trả lời: “Tôi mơ thấy con gái.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, lòng cũng thả lỏng, cười để cô xuống xe: “Phải thế không?”
Kỷ An Tâm căn bản không muốn quay đầu xe, bởi cô sợ anh nhìn thấu nội tâm hoảng hốt của cô. Đưa mắt nhìn bóng người đi vào công ty, Hoắc Kỳ Ngang mới để vệ sĩ lái xe rời đi.
Kỷ An Tâm một mình đứng trong thang máy, cô thở ra một hơi, giống như mới đánh trận vậy, dù vừa tỉnh ngủ nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Chạng vạng tối, Hoắc Kỳ Ngang không đi đón cháu, vì thời gian không cho phép, Hoắc Viện bảo anh về ăn cơm, anh cũng đồng ý.
Chỉ là anh không nghỉ tới, trong nhà lại thêm một người, Đồng Thi Doanh tới.
Hoáắc Viện cũng không ngờ, ba nhờ cô gọi Hoắc Kỳ Ngang về, hóa ra là để sắp xếp một buổi xem mắt bắt ngờ.
Đồng Thi Doanh hôm nay cố ý ăn mặc một phen, cô ta cũng xinh đẹp, Hoắc Viện thấy cũng không tệ, cô quay sang nhìn em trai.
Hoắc Kỳ Ngang thấy Đồng Thi Doanh, lòng hơi phiền não, tâm tư của ba anh, không cần đoán anh cũng hiểu.
Gia cảnh nhà Đỗng Thi Doanh tốt, là bối cảnh quân đội, trong mắt ba anh là một gia tộc có thể lợi dụng.
“Ngài phó tổng thống, anh về rồi.” Đồng Thi Doanh mím môi cười đi tới.
Hoắc Kỳ Ngang gật đầu, nhìn chị nói: “Chị, em về thư phòng trước, còn phải làm việc, chị nói chuyện với Đồng tiểu thư nhé.”
“Được! Em đi đi! Đừng lỡ dở công việc.” Hoặc Viện chỉ có thể tiếp thay em trai mình.
Cô hiểu rõ em trai, trong lòng em chỉ có Kỷ An Tâm, những người con gái khác hầu như không tồn tại, gặp người sỉ tình như vậy cũng là hiểm gặp.
Còn như cô, ngày ngày ở trong phòng phẫu thuật, không để ý trong nhà, chồng ở bên ngoài cặp bồ, hôn nhân thất bại, nếu chồng trước của cô cũng có thể như em trai, hai người cũng không đi đến bước đường này.
Thế giới này quá mức phù phiếm, khắp nơi đều có thể phát sinh xúc cảm mạnh mẽ, người đàn ông chỉ cần không quản được hạ thân thì lập tức sẽ bước lên con đường phản bội.
“Đồng tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút đi! Kỳ Ngang có lẽ phải lúc ăn cơm mới xuống được.”
“Dạ! Chị Viện!” Mặc dù Đổng Thi Doanh có chút mất mát, nhưng cô ta vẫn tỏ ra thân thiện với Hoắc Viện.
Hoáắc Viện có rất nhiều đề tài để nói chuyện phiếm với cô ta, Hoắc Minh cũng vừa đi về, ông ta chỉ nhìn thấy con gái, lập tức hỏi: “Kỳ Ngang đâu? Nó về chưa?”
“Kỳ Ngang về rồi, nó còn công vụ phải xử lý, đang ở thư phòng ạ.” Hoắc Viện nói.
Hoắc Minh lập tức cười nói với Đỗng Thi Doanh: “Thi Doanh đừng ngại, cứ coi như nhà mình, thoải mái nhé.”
“Dạ, chú Hoắc.” Nội tâm Đồng Thi Doanh rất vui vẻ, cô ta có thể cảm nhận được sự yêu thích của Hoắc Minh với mình.
Hoắc Minh lên thẳng thư phòng ở tầng hai, ông ta gõ cửa phòng con trai rồi đẫy cửa vào.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức đặt bút chì trong tay xuống, cầm một tài liệu che đi những thứ anh vừa làm.
Trong tay anh cầm bút chì, rõ ràng là dùng để vẽ.
Hoắc Minh không nói gì, nhưng ông ta biết, con trai thà ở trong này vẽ cũng không muốn ra ngoài với Đồng Thi Doanh, chỉ điều này đã đủ để ông ta tức giận.
“Con cũng đã biết bối cảnh nhà Đỗng Thi Doanh, bắt luận là gia thế hay tướng mạo nhân phẩm, đều là một đối tượng ưu tú, Kỳ Ngang, con phải nắm được cơ hội.” Hoắc Minh ra lệnh cho con trai.
“Hôn sự của con không phải thứ để thực hiện dã tâm của ba, con muốn làm chủ.” Hoắc Kỳ Ngang trực tiếp cự tuyệt.
Hoắc Minh lập tức tức giận: “Con… con nói dã tâm của ai? Ba không phải đều vì con sao? Bây giờ con có địa vị, nếu con không ở vị trí này, con nghĩ người khác có thể nhìn thấy bản lĩnh của con sao” Trên đời này đâu thiếu người có tài mà thiếu cơ hội.
“Con thà bản thân tự cố gắng chứng minh, còn hơn phải đi đường tắt.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nói.
Hoắc Minh thở dài, con mắt nhìn anh chằm chằm: “Ba nói thẳng cho con biết, ba sẽ không đồng ý cho Kỷ An Tâm vào của, con quên chuyện này đi!”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một tia giận dữ, anh siết chặt nắm đấm, anh biết, ba đã quyết tâm, có giận dữ thế nào cũng vô dụng.
Hoắc Minh cũng không dám tiếp tục dùng Kỷ An Tâm để uy hiếp con trai, ông ta không muốn quan hệ giữa mình và con trai lại rạn nứt, không cứu vãn nỗi.
“Tốt nhất là con nghĩ đi, nghĩ Đồng Thi Doanh ấy, xuống nói chuyện với người ta đi.” Nói xong, Hoắc Minh rời đi.
Hoắc Kỳ Ngang lấy tài liệu, ở phía dưới là một tờ giấy, anh đang phác họa dáng vẻ Kỷ An Tâm lúc ngủ, chỉ là vẫn chưa hoàn tất.
: ì Đồng Thi Doanh nói chuyện với Hoặc Viện, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cầu thang, cô ta hi vọng Hoắc Kỳ Ngang có thể xuống nói chuyện với cô ta một lúc.
Cô ta được Hoắc Minh mời tới làm khách, cô ta cũng hiểu rõ ràng, Hoắc Minh muốn kết hợp hai bọn họ.
Chỉ cần Hoắc Kỳ Ngang đồng ý, cô ta sẽ không cự tuyệt chuyện này, bởi vì anh là mục tiêu ưu tú nhất trong những năm này của cô ta.
Hoắc Kỳ Ngang không lập tức xuống lầu, anh không có chút hứng thú nà với Đổng Thi Doanh, chỉ muốn đối xử đúng mực với khách.
Trước khi đến giờ cơm vài phút, Tiểu Huy phải gọi mấy lần anh mới xuống.
Lòng Đổng Thi Doanh hơi động, mắt cô ta mang theo tia ngưỡng mộ nhìn anh, mặc dù ngại ngùng, nhưng vẫn không quên thể hiện tình cảm của cô ta.
Trên bàn ăn, Hoắc Kỳ Ngang nói rất ít, Hoắc Viện đành phải tiếp lời cô ta, không để cô ta bị ngượng ngùng.
Đồng Thi Doanh cũng cố gắng nói mấy câu với Hoắc Kỳ Ngang, anh cũng đối phó vài câu, không đến nỗi không lịch sự, nhưng cũng chẳng chút nhiệt tình.
Ăn cơm xong, Hoắc Kỳ Ngang dắt cháu đi tản bộ.
Đồng Thi Doanh vô cùng mắt mát rời đi, Hoắc Viện nhìn em trai dẫn con trai mình đi đến hơn 9h mới về, cô không nhịn được nói: “Tâm ý của Đồng tiểu thư rất rõ ràng, cô ấy thích em.”
Hoắc Kỳ Ngang híp mắt, nói rõ ràng: “Nhưng em không thích cô ta.”
“Chị biết, nên chị mới lo thay cho em đây.” Hoắc Viện biết ba có rất nhiều kỳ vọng với em trai.
Cô làm chị, một bên là ba, một bên là em trai, không biết phải giúp bên nào.
Hoắc Viện biết Kỷ An Tâm thực sự chỉ muốn sống cuộc sống của mình, đứa trẻ ấy ở bên cạnh cô cũng hạnh phúc vui vẻ, nếu quả thật bị nhận về Hoắc gia, không lẽ để con bé suốt ngày nhìn ba mình và ông nội cãi nhau.
Gia đình có hoàn cảnh như vậy, không thích hợp cho sự trưởng thành của con bé.
Cho nên, cho dù cô từng nghĩ đến chuyện nói chân tướng cho em trai, cũng không dám mở miệng.
“Chị, nếu rảnh chị nhớ nói chuyện nhiều với An Tâm một chút.”
“Chị biết.”
Hoắc Viện nói xong, dắt con trai rời đi.
Hoắc Kỳ Ngang tiếp tục trở về phòng vẽ tranh, hoàn thành bức họa dang dở kia của anh, bởi vì nụ cười này của cô làm lòng anh rung động, muốn lưu lại.
Kỷ An Tâm ngồi cùng ba mẹ và con gái, một nhà vui vẻ ung dung, chuyện năm năm trước, ba mẹ Kỷ cũng bị ức hiếp, Hoắc Minh nào quên tìm đến họ, ông ta dùng quyền uy khi đó khiến ba mẹ khuyên cô. Kỷ An Tâm sao có thể không nghe lời ba mẹ, khăng khăng đòi đến với Hoắc Kỳ Ngang.
Bây giờ nghĩ lại, để ba mẹ bị đối xử như vậy, là cô bát hiếu, bây giờ, không khí như lúc này tốt biết bao?