Chương 892: Tự Mình Chứng Minh Sự Trong Sạch
Lam Sơ Niệm kiên định điểm này: “Anh và Nhiếp tiểu thư thuê phòng rồi.”
Gương mặt đẹp của Lam Thiên Hạo không nhịn được tức có chút biến sắc: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh và cô ta thuê phòng?”
*Có đấy có đấy có đấy.” Lam Sơ Niệm tức giận nói.
Khoé miệng của Lam Thiên Hạo co giật, suýt chút nữa bị lời của cô làm tức chết, lại còn có chút cạn lời không biết nói gì.
“Nếu anh không có thì sao?” Đột nhiên Lam Thiên Hạo. đổi một cách khác, có chút ý đùa hỏi cô.
Trong ánh mắt của Lam Sơ Niệm, hiện lên sự kỳ vọng, cô nhếch mày nói: “Nếu anh có thể chứng mình anh không hè thuê phòng, vậy em sẽ…”
“Sẽ làm sao?” Lam Thiên Hạo nhướn mày hỏi.
*Nếu anh có thể chứng minh anh không thuê phòng, vậy anh muốn như thế nào thì như thế đó vậy.” Lam Sơ Niệm cũng không sợ cược với anh.
Lam Thiên Hạo lập tức nghĩ đến chứng cứ chứng minh anh không hề thuê phòng, bởi vì camera hành trình của anh có thể chứng minh tất cả hành trình tối qua của anh.
“Được! Em nói đó, nếu anh chứng minh được tối qua anh không có thuê phòng, anh muốn em như thế nào thì như thế đúng không?” Ánh mắt của Lam Thiên Hạo sáng rực nhìn cô.
Cái đầu nhỏ của Lam Sơ Niệm gật gật đầu: “Đúng, vậy anh chứng minh cho em xem đi!”
“Được! Chút nữa đi với anh, anh sẽ chứng minh cho em xem.”
“Đi đâu!”
“Tóm lại không phải ở nhà.” Lam Thiên Hạo nghĩ, nếu ở nhà bắt nạt cô chắc chắn sẽ bị mẹ nhìn thấy.
Trong lòng của Lam Sơ Niệm cũng vô cùng mong đợi, cô lại rất muốn biết tối qua anh có ở cùng với Nhiếp Nhân Nhân không.
“Được thôi!” Lam Sơ Niệm bỏ đũa xuống, cô không ăn nồi bữa sáng nữa.
Lam Thiên Hạo cũng chưa ăn gì, đứng dậy đút tay vào túi nói với cô: “Đi theo anh.”
Lam Sơ Niệm nhanh chóng lên trên tầng lấy túi đeo lên, đi theo anh ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Lam Sơ Niệm bèn nghĩ anh muốn chứng minh như thế nào.
Xe của Lam Thiên Hạo lái ra khỏi Lam trạch, đi thẳng đến toà nhà làm việc của tập đoàn Lam thị.
Lam Sơ Niệm thấy anh là đến công ty cũng không có phản đối, ở trên đường cô nghe ca nhạc, trong đầu vẫn lại nghĩ đến việc của anh và Nhiếp Nhân Nhân tối qua.
“Anh chắc rất thích Nhiếp tiểu thư đúng không?” Lam Sơ Niệm nhịn cả đường đi rồi, cuối cùng tò mò hỏi.
Ánh mắt thâm sâu của Lam Thiên Hạo nhìn qua: “Sao em lại muốn biết?”
Ánh mắt của Lam Sơ Niệm tiếp xúc với ánh mắt của anh, lập tức hiện lên sự lẫn tránh: “Anh thích nói thì nói.”
Lam Thiên Hạo đột nhiên không muốn nói, muốn thăm dò cô: “Nếu anh nói thích thì sao?”
Lam Sơ Niệm không quay mặt lại, nhìn cảnh đường phố bên ngoài: “Vậy thì anh cứ thích đi!”
“Nếu anh không thích thì sao?” Lam Thiên Hạo thấy biểu tình của cô không đau không nhột, không tránh được có chút tức giận.
“Vậy cũng là việc của anh thôi!” Lam Sơ Niệm quay đầu nhìn anh một cái.
*Sơ Niệm, lần trước em nói, em là nhặt được, bây giờ anh có thể nói với em, em chính là được nhặt về nuôi.” Lam Thiên Hạo có chút xấu xa nói.
Lúc này Lam Sơ Niệm nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy lời này, cô lập tức kinh hãi quay đầu lại.
Có điều, Lam Thiên Hạo chỉ là đang nói đùa, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh cười lên: “Lừa em đấy.”
Lam Sơ Niệm cắn môi, hỏi ngược lại anh: “Nếu em được nhặt về nuôi, vậy anh còn coi em là em gái nữa không?”
Hô hấp của Lam Thiên Hạo nghẽn lại, cô nhóc này lại bình tĩnh như vậy, còn dám hỏi anh như thế.
“Không đâu, anh nào muốn đứa em gái ngốc như em? Cả ngày chỉ biết chọc cho anh phát phiền.” Trong lời nói của Lam Thiên Hạo có chút chua xót.
Lam Sơ Niệm nghe xong lập tức giận đến đỏ cả mặt: “Đúng rồi! Em không giống Nhiếp tiểu thư đối xử dịu dàng với anh, em cũng sẽ không nịnh anh vui lòng đâu, anh cứ: ghét em như vậy đi! Em không quan tâm, anh không thương, ba mẹ với anh hai thương em.”
Lam Thiên Hạo nghe xong lập tức đạp phanh một cái, giò: tay chạm vào vai của cô: “Sơ Niệm, em thu lại những lời vừa nói đi, tha thứ cho anh.”
Lam Sơ Niệm quay đầu trừng anh một cái: “Hừ!”
“Mua túi cho em, bây giờ đi mua liền.” Lam Thiên Hạo biết cô thích túi, lúc trước giận đều dùng cách này để dỗ cô.
“Không thèm.” Lam Sơ Niệm cũng không phải dễ dỗ như: vậy.
“Vậy em muốn gì?” Giọng của Lam Thiên Hạo thấp đi vài phần, cũng vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng của Lam Sơ Sơ Niệm cuồn cuộn lên một yêu cầu, nhưng cô không dám nói bởi vì yêu cầu này khiến bản thân cô cũng rất kinh ngạc.
Cô lại muốn anh cả thích mình, nhưng làm sao cô có thể nói ra khỏi miệng chứ?
“Được rồi, đi mua túi.” Lam Sơ Niệm vẫn chọn mua túi.
Lam Thiên Hạo nhìn cô giống cô gái bé nhỏ dễ dỗ, đưa tay.
sờ đầu của cô: “Được rồi, mua.”
“Trước tiên đừng mua, anh còn phải chứng minh tối qua anh không có thuê phòng đấy!” Lam Sơ Niệm còn chưa quên chuyện này.
Khoé môi của Lam Thiên Hạo cười một cái: “Được, đi đến phòng làm việc của anh.”
Đến toà nhà của tập đoàn Lam thị, Lam Thiên Hạo dẫn cô vào trong thanh máy riêng, đi thẳng đến phòng làm việc của anh.
Lam Thiên Hạo lấy máy tính của anh, lập tức mở video ghi lại hành trình của xe ra, chỉnh thời gian trước một giờ từ khi đi ra khỏi nhà tối qua, video hành trình ghi lại rõ ràng, tối qua anh hoàn chỉnh về nhà.
Với lại ở bên trong cũng có cuộc nói chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân, vì vậy cô muốn nghe anh cũng để cho cô nghe, như vậy cũng có thể giải trừ hành động khốn nạn của anh tối hôm qua.
“Em xem cho kĩ đi! Anh đi họp trước, chút nữa quay lại tìm em.” Sau khi Lam Thiên Hạo đưa máy tính cho cô, anh liền đi ra ngoài.
Lam Sơ Niệm xem camera hành trình, lập tức có chút căng thẳng.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, với lại hình như lúc đó Nhiếp tiểu thư vẫn còn trong xe!
Anh cả đem cuộc nói chuyện của hai người cho cô xem sao?
Lam Sơ Sơ Niệm cắn môi, tim căng thẳng, đỡ lấy mặt cần thận nghe giọng nói, mà trong video là tuyến đường chạy của xe thể thao.
Đại khái là lái xe khoảng 10 phút thì nghe thấy giọng nói, là giọng nói của Nhiếp Nhân Nhân nói muốn đi đâu đó giải khuây.
Lam Sơ Niệm có một loại cảm giác nghe trộm bí mật của người khác, tim vô cùng hồi hộp, dựng tai lên để cẩn thận nghe.
Với lại, hiệu quả cách âm của cả phòng làm việc này vô cùng đỉnh, vô cùng yên tĩnh, dường như đến tiếng hai người thở ở trong xe cũng có thể nghe thấy.
Tiếp theo là giọng nói của Lam Thiên Hạo, lạnh lùng trầm tĩnh, dường như không mang tình cảm gì cả.
Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt, đây là giọng của anh cả sao? Sao lại như trở thành một người khác vậy?
Mà càng nghe về sau, những gì Lam Sơ Niệm nghe được cũng càng nhiều lên, cô chống mặt, quả thật không dám tin lời phía sau là lời của anh cả nói.
Anh lại nói không thích Nhiếp Nhân Nhân? Với lại còn nói trong nhà đối tốt với chị ấy là bởi vì phải giữ mặt mũi cho mẹ?
Mà Lam Sơ Niệm cũng như mới nhận thức lại Nhiếp Nhân Nhân, bởi vì lời tỏ tình ở đằng sau của chị ấy, hoàn toàn không giống sự dè dặt nên có lúc mới quen, rõ ràng cực kì chủ động.
Nghe hết cuộc trò chuyện của hai người ở trên đường, sau đó là video hành trình đưa Nhiếp Nhân Nhân về nhà.
Cuối cùng Lam Sơ Niệm thở phào một cái, tối qua cô nghĩ linh tinh một đêm, rốt cuộc là đang nghĩ gì đây?
Thì ra, căn bản chính là cô nghĩ nhiều rồi! May thật, nếu có người có thể nhìn thấu tâm tư của cô, thì cô không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.
Đầu cô nghĩ tới nhiều cảnh như vậy, vậy mà một cảnh cũng không có xảy ra sao?
Đột nhiên, cô nghe thấy anh cả thấp giọng mắng một tiếng, nhưng rõ ràng anh cũng không có đâm vào đâu mà!
Sao anh lại nói câu này chứ!
Có điều, cả dọc đường Lam Sơ Niệm thấy anh lái xe về biệt thự, cô mở camera hành trình lần thứ hai chính là cảnh anh bước ra khỏi biệt thự.
Vì vậy, ở đây hoàn toàn có thể chứng minh, tối qua quả thật anh cả ở nhà.
Lam Sơ Niệm mím môi, phì cười ra tiếng.
Cô cảm thấy bản thật nhàm chán, lại cược với anh như vậy, lần này thảm rồi, cô sắp bị anh nhào nặn rồi.
Trong lòng Lam Sơ Niệm nghĩ, cô có thể trốn chạy không?
Muốn trốn thì bây giờ luôn, không được, anh cả còn nợ cô một cái túi, cô muôn mua xong túi rôi chuôn.
Lúc đang suy nghĩ thì cửa mở ta, bóng dáng cao to của Lam Thiên Hạo bước vào trong.
“Anh cả, anh về rồi.” Lam Sơ Niệm lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
Lam Thiên Hạo nhìn biểu cảm của cô, liền biết cô xem xong rôi.
“Có phải là chứng minh được sự trong sạch của anh rồi không?” Lam Thiên Hạo khoanh tay đi đến chỗ cô.
Lam Sơ Niệm chỉ đành chớp mắt: “Được rồi! Em thua rồi, anh muốn phạt em như thế nào? Anh nói đi, em nhất định sẽ theo đó mà làm.”
Chân của Lam Thiên Hạo từng bước đi đến gần cô, chiều cao cao hơn cô một cái đầu, đối với Lam Sơ Niệm thấp bé mà nói có chút cảm giác áp bức.
Cô lập tức lùi về sau một bước, đẳng sau eo chạm vào mép bàn, cô không còn đường lui nữa. “Anh… anh cả anh muốn làm gì?” Lam Sơ Niệm căn môi, gương mặt hoảng loạn hỏi.
Lam Thiên Hạo híp mắt, nhìn gương mặt nhỏ màu hồng phần của cô, anh thật sự rất muốn…
Rất muốn mượn lí do trừng phạt này để làm chút gì đó với cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn là giơ tay búng một cái lên trán cô: “Lần sau dám nghi ngờ anh thuê phòng, anh thật sự sẽ không khách sáo với em nữa đâu.”
Lam Sơ Niệm che chỗ đầu bị đau, nhanh chóng hứa: “Không dám nữa.”