Chương 893: Không Muốn Làm Anh Trai Của Cô
Buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Lam Thiên Hạo liền cùng Lam Sơ Niệm đi mua túi, chuyện đồng ý với cô, từ trước đến giờ anh chưa từng khiến cô tháy vọng.
Lúc lượn phố, mặc dù Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang nhưng vẫn bị hai fan nữ bên cạnh nhận ra.
“Trời ơi! Chị là Lam Sơ Niệm.” Trong đó một cô bé tỉnh mắt nhìn cô, phát ra tiếng kêu vui mừng.
Lam Sơ Niệm đối với fan cực kì thân thiện, cô cười mỉm, gật đầu: “Đúng vậy, là chị đây.”
Mặc dù cô chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán, nhưng thân hình tiêu chuẩn của cô và hơi thở đáng yêu, từ đôi mắt của cô có thể lộ ra rồi.
“Woal Sơ Niệm, bạn trai chị đẹp trai quá!” Hai cô gái si mê lập tức chuyển ánh mắt đến người đàn ông bên cạnh cô.
Gương mặt đẹp của anh hơi cứng lại, có điều ánh mắt của anh rất nhanh nhìn cô đầy suy ngẫm, nghĩ xem cô trả lời như thế nào.
Lam Sơ Niệm cũng bị lời này làm chắn động rồi, cô có chút hoảng loạn chớp mắt, giơ tay xua đi: “Các em hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai, anh ấy là…”
“Anh là bạn của chị ấy.” Lam Thiên Hạo đột nhiên nói, cắt ngang lời cô sẽ nói ra.
Kì lạ là, anh cực kì không thích nghe thấy cô giới thiệu với người bên ngoài anh là anh là anh trai của cô.
Lam Sơ Niệm kinh hãi quay đầu nhìn anh cả đẹp trai bên cạnh, mà Lam Thiên Hạo giơ tay kéo cô, kéo cô rời khỏi ánh mắt của hai fan kia.
Có điều trong lòng hai fan này lại vẫn coi Lam Thiên Hạo thành bạn trai của Lam Sơ Niệm, chỉ là vừa cô nãy ngại thừa nhận thôi.
Sau khi Lam Sơ Niệm bị anh kéo ra khỏi cửa hàng, cô lập tức ngắng đầu hỏi: “Lúc nãy sao anh không để em nói thật vậy!”
Lam Thiên Hạo híp mắt, nhìn cô: “Về sau ở bên ngoài đừng nói anh là anh của em, cứ nói là bạn bè đi.”
“Tại sao vậy.”
“Không có tại sao cả.” Lam Thiên Hạo bá đạo trả lời.
Lam Sơ Niệm cắn môi, đột nhiên cũng không muốn cãi nhau với anh, mà nghĩ đến cái gì đó khoé môi cô lại giương lên. Trong phòng làm việc của Kiều Mộ Trạch, Kiều Mộ Trạch đã tính ra bảng lương rồi, cho dù anh sớm đã ý thức được công ty của ba anh 6 năm trước không có hành vi trốn thuế, thất thoát, nhưng sau khi nhìn thấy con số thật sự, anh mới thở phào một hơi, nếu như vậy thì có thể gạch ba anh là người hiềm nghi của sự việc này rồi.
Kiều Mộ Trạch nặng nề thở phào một hơi, vừa để tài liệu xuống, trong lòng anh thật sự vô cùng nhẹ nhõm, điều này có ý nghĩa giữa anh và Trang Noãn Noãn không có cản trở. Đời này, cô chính là của anh rồi.
Kiều Mộ Trạch lập tức nghĩ đến chuyện gì khác, nếu năm đó không có chuyện thất thoát, vậy sao ngày đó chú của anh Kiều Huy Dương phải ngầm ám thị khiến anh hiểu lầm ba.
Đối với việc năm đó chú ấy có biết hay không, lần hiểu lầm đó, là cố ý hay vô ý?
Bây giờ Kiều Mộ Trạch không đủ chứng minh điều này, nhưng hành động ngày hôm đó của chú, quả thật có chút vấn đề.
Kiều Mộ Trạch nhíu mày, tiếp theo phương hướng điều tra anh hiện tại vẫn chưa viết ra được, nhưng mà đối với chuyện này anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Kiều Mộ Trạch nghĩ xong, ngắng đầu nhìn thời gian ở đồng cổ trên cổ tay, chớp mắt đã bận đến năm ruỡi chiều, anh nên về nhà rồi, trong nhà còn có một cô gái đang đợi anhl Kiều Mộ Trạch trở về trước bàn, thu dọn mặt bàn một chút, cầm chìa khoá xe ra ngoài cửa. Kiều Mộ Trạch vừa lên xe thì điện thoại của Trang Noãn Noãn liền gọi đến.
*Alo!” Giọng nữ ngọt ngào đầu bên kia truyền đến.
“Tối nay muốn đi đâu ăn cơm? Hay là ở nhà nấu cơm?”
*Ở nhà nấu đi! Ra ngoài lãng phí tiền lắm!” Giọng của Trang Noãn Noãn truyền đến.
*Ở nhà có thức ăn chưa?”
“Chưa có nữa, phải đi mua thức ăn.”
“Được, đợi anh về, chúng ta cùng nhau đi đến siêu thị gần nhà mua đồ.”
“Vâng! Vậy anh lái xe trên đường cần thận.”
Khoé môi của Kiều Mộ Trạch hiện lên ý cười, nghe thấy.
giọng dặn dò này của cô, trong lòng anh hiện lên sự vui sướng, ngoài người nhà ra thì lại có thêm một người quan tâm anh. Lúc nàyTrang Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, máy tính đặt trên đầu gối, bản thân đang định phổ nhạc, dù sao cũng là cô tự mình viết ra, cô càng có cảm giác.
Có điều, phổ nhạc mà không có đoàn đội, chỉ dựa vào một người vẫn khá lãng phí thời gian.
Trang Noãn Noãn có thiên phú ở mặt này, giống như lần trước cô viết giúp ca khúc mới cho bộ phim của Hình Nhất Nặc, sau khi chiếu phim cũng nhanh chóng nỏi tiếng, được lưu truyền ở trên mạng.
Trang Noãn Noãn thích hát, mà cô cũng muốn đem tiếng hát động lòng người và đẹp đẽ truyền đến tất cả mọi người, có lúc tiếng hát là thuốc giải tối nhất cho tâm hồn.
Khiến những người gặp khó khăn trong tình cảm, có thể từ giọng hát của cô nhận được thuốc giải, chữa trị vết thương tình.
Khoảng năm rưỡi, cô nghe thấy tiếng xe thể thao đi vào.
nhà, cô lập tức để máy tính xuống, từ phòng khách đi ra đón anh. Chỉ thầy xe thể thao dừng ở cửa, người đàn ông mở cửa xe bước ra, lúc cô đến anh giơ cánh tay ra kéo cô một cái, làm thân hình nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng anh, môi mỏng của anh cũng tự nhiên hôn xuống gương mặt của cô, đối với hành vi thân mật này, Trang Noãn Noãn cũng đã quen rồi, bởi vì người đàn ông này thật sự rất thích làm như vậy, còn cô cũng có thể cảm nhận được sự cưng chiều của anh.
*Đi thôi! Đi mua thức ăn!” Kiều Mộ Trạch kéo cửa ghế lái phụ ra, mời cô lên xe.
Lúc Trang Noãn Noãn ngồi vào nghĩ điều gí đó, liền nói: “Đợi một chút, em đi lấy túi.”
Người đàn ông thấp giọng cười: ‘Có anh ở đây, không cần đến em trả tiền, mang hay không cũng không làm sao cả.”
Trang Noãn Noãn bất giác mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ.
Hai người cũng không đi siêu thị quá xa, chỉ đi đến một trung tâm thương mại cực lớn ở gần đó, Trang Noãn Noãn đeo khẩu trang cùng anh đi đến khu bán rau.
“Hôm nay chúng ta làm cá, ăn cá có được không?” Trang Noãn Noãn hỏi “Được! Mua một con cá đi.”
“Nhưng em không biết làm, anh biết không?”
“Biết chứ.” Người đàn ông tự tin trả lời.
Trong lòng Trang Noãn Noãn ấm lên, dường như bắt kì cái gì cũng không làm khó được người đàn ông này vậy.
Lúc hai người đi mua đồ, Trang Noãn đi qua khu đồ dùng phụ nữ, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn lấy mấy nhãn hiệu cô hay dùng trên giá bỏ vào.
“Dự phòng một chút.” Cô có chút ngại ngùng giải thích một câu.
Bởi vì bình thường cô không thích một mình ra ngoài, đúng lúc mua cùng luôn!
Kiều Mộ Trạch cười cười, không nói cái gì, chỉ là ánh mắt rơi trên người cô đầy sự dịu dàng.
Đúng lúc này điện thoại của Kiều Mộ Trạch vang lên, anh cầm lên nhìn, là của Lam Thiên Hạo, anh nhận lấy: “Alo!
Thiên Hạo.”
“Mộ Trạch, có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm tối đi.” Đầu bên kia giọng của Lam Thiên Hạo truyền đến.
“Chỉ một mình cậu?”
“Không phải, tôi và em của tôi cùng nhau đến, em ấy muốn gặp bạn gái của cậu là Trang Noãn Noãn, đúng lúc có thể ăn cùng nhau.”
“Chúng tôi đang ở siêu thị mua đồ, buổi tối về nhà nấu cơm, cậu dẫn em gái cậu cùng đến đó đi.
“Được, vậy chúng tôi đến nhà cậu ăn ké cơm.” Lam Thiên Hạo nói xong, tắt điện thoại.
Trang Noãn Noãn có chút căng thẳng hiếu kì hỏi: “Ai đến nhà anh ăn cơm vậy?”
“Là Lam Thiên Hạo, cậu ấy cũng dẫn em gái cậu ấy đến.”
“Sơ Niệm sao? Thật sao? Vậy tốt quá rồi.” Trang Noãn Noãn cũng vô cùng vui mừng.
Nói ra thì cũng máy hôm chưa gặp Lam Sơ Niệm rồi, đúng lúc có thể gặp mặt.
Hai người lại đi mua thêm máy đồ ăn rồi thanh toán đi về.
Hai người về biệt thự chưa được bao lâu, thì một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc cực kì đẹp lái vào, Lam Sơ Niệm vừa vừa xuống xe, liền nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang đứng đợi cô, hai bạn thân tốt lập tức dắt tay nhau rồi nói chuyện.
Mà hai người đàn ông lại chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi, Lam Thiên Hạo vỗ vai của Kiều Mộ Trạch, ghé sát vào anh nói: “Mộ Trạch được đấy! Bây giờ bắt đầu làm người đàn ông nấu cơm cho gia đình rồi.”
Kiều Mộ Trạch nghe câu nói này, giương lông mày cười: “Đây có lẽ là một việc rất hạnh phúc.”
“Có thể nhìn ra, cậu đã rơi vào tình yêu không thẻ tự mình thoát ra rồi.” Trong ánh mắt của Lam Thiên Hạo còn có chút đồ ky lại ngưỡng mộ.
Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch nhìn anh một cái, rồi lại nhìn cô gái đáng yêu đang kéo Trang Noãn Noãn ở đó nói chuyện, Lam Thiên Hạo lập tức chặn ánh mắt của anh lại, trong mắt có chút lo lắng lắp lánh.
Kiều Mộ Trạch chỉ đành cười cười: “Vẫn chưa có đột phá gì sao?”
Lam Thiên Hạo có chút cười đau khổ, lắc lắc đầu.
Mà Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn căn bản không có chú ý đến hai người đàn ông này đang nói cái gì.
“Cậu lại viết bài hát mới sao? Tuyệt quá đi, mình sớm biết cậu có tài hoa ở mặt này mà.” Lam Sơ Niệm ca ngợi.
“Chút nữa cậu giúp mình xem nhé!”
“Được! Đi thôi! Lam Thiên Hạo đi vào, liền cởi bộ vest màu xám ở bên ngoài ra, hai người đàn ông xắn tay áo lên, chuẩn bị đi vào nhà bếp làm đồ ăn tối, mà hai cô gái rất hạnh phúc ngồi trên ghé sofa cùng nhau nói chuyện.